Mi mắt nặng thật nặng khẽ động mấy cái, muốn mở ra nhưng vô hình lại không có thể, có gì đó quá chói, mặt trời hay là thứ gì đó.
Mãi một lúc Kỳ Thừa Doanh mới có thể mở mắt ra, tầm nhìn một mảng trắng xoa rồi khi dần thích nghi với thứ ánh sáng rực rỡ ấy nàng mới có thể nhận biết mọi thứ.
Trần nhà màu trắng, sạch sẽ, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, rất nhẹ, vẫn có mùi của một người quen thuộc, xạ hương và gỗ, Kỳ Thừa Doanh liếc mắt khắp nơi nhưng lại chẳng thấy ai.
Tay nàng vẫn đang truyền dịch, hình như đã quá lâu rồi nàng không cảm nhận được sự dễ chịu này.
Có gì đó đã thay đổi vì giấc ngủ của chính mình dài đến mức thâm tâm nàng sinh sôi những mầm xanh tươi mới kỳ lạ, nàng muốn ngắm nhìn thế giới bằng một đôi mắt khác và còn muốn ngắm nhìn những thứ xinh đẹp đó cùng một người.
Phòng bệnh có người đi vào nhưng đối phương liếc nàng một cái rồi lại xoay đi, dửng dưng đến độ bỏ quên mất nàng nhưng Kỳ Thừa Doanh lại thấy buồn cười.
Nàng không nhịn được mà cong khóé môi, Mạc Chi đặt đồ ăn sáng lên bàn xong xuôi mới phát hiện ra có gì đó không đúng, cô ấy quay đầu lại, bắt gặp Kỳ Thừa Doanh nằm trên giường đã tỉnh rồi.
Sau đó...
"Aaaaaa..." Mạc Chi mừng rỡ kêu lên.
Kỳ Thừa Doanh bật cười thành tiếng trong khi Mạc Chi nhảy dựng lên, chạy đến nắm lấy tay nàng xuýt xoa:
"Doanh nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598424/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.