Mạc Chi xách túi từ trên lầu đi xuống, mẹ Mạc ngồi trên sofa nhìn một cái liền hỏi: "Ra ngoài sao?"
"Dạ!" Mạc Chi gật đầu, đi ngang qua sofa rồi vòng tay ôm lấy cổ mẹ: "'Con đi nhé!"
"Đi đường cẩn thận!"
"Dạ!"
"Nhớ về đúng giờ, không được uống rượu đâu đấy!"
"Con biết rồi mẹ! Con đi đây!"
Mạc Chi rời khỏi nhà, tự mình lái xe. Khách hàng lần này tình hình chung cô vẫn chưa nắm rõ, khác với những bác sĩ sẽ kè kè trợ lý bên người, Mạc Chi thích làm việc một mình, càng là thích cảm giác không ai làm phiền.
Trời đồ bóng chiều kéo theo đèn neon khắp nơi đang dần thắp sáng đêm tối ở thành phố, vùng sáng dù là duy nhất nhưng cũng đủ để bảo vệ người ta như một kiểu trấn an tinh thần.
Khách sạn hoàng gia ở trung tâm thành phố có rất nhiều người nổi tiếng lui tới, đơn giản vì nơi này có thể giúp họ thể hiện đẳng cấp của minh tinh.
Dừng xe trước cửa, nhân viên liền tiến đến mở cửa xe, Mạc Chi thay giày thể thao thành giày cao gót chuẩn bị sẵn.
Bước xuống xe rồi đưa chìa khóá cho cậu nhân viên, đánh dáng vào trong, dường như có một thế lực vô hình nào đó sắp ập đến.
"Xin chào! Cô đã đặt bàn trước chưa ạ?"
Mạc Chi lấy điện thoại ra, cần thận xem lại, báo với lễ tân: "Tôi là khách của ngài Anthony."
Lễ tân kiểm tra thông tin khách hàng sau đó cho người đưa nàng lên phòng đã đặt trước, Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598426/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.