Quân Lăng dùng bàn tay lớn nắm lấy cổ cô gái ấn xuống ghế, gương mặt từ hồng hào lại chuyển sang xanh tái vì không thể hô hấp.
"Quân Lăng lão đại! Tôi chỉ là... Chỉ là nghe lệnh làm việc thôi!" Cô gái cố gắng hít thở, nhưng bàn tay lớn nắm lấy cổ họng cô ngày một chặt khiến không khí không thể đi vào.
Cảm nhận được lòng ngực mình bị đè nén khiến không khí vào ra không thông, lực tay đó giống như muốn bóp nát sương cổ thành mãnh vụn, sức lực của hắn... Mạnh quá! Cô gái sợ hãi co rút, đồng tử cũng run rẩy mở trân trân nhìn hẳn.
Đôi mắt hắn tựa biển hồ, đem thân thể nhỏ sợ hãi của cô nuốt trọn, đáng sợ, chỉ có như vậy mới diễn tả được cái chết đang ngày một đến gần cô hơn.
Cái chết đến gần sẽ khiến con người ta rơi vào khoảng không vô định, nhìn sắc mặt của Quân Lăng thì chắc chắn sự tha thứ là không tồn tại.
Đầu mày của Quân Lăng khẽ nhíu lại, tạo nên một nét sức mạnh rất kinh người, hắn không nóng không lạnh càng khiến cô gái toát mồ hôi hột, cả người muốn thoát ra nhưng bị một tay bóp cổ giữ chặt, dù cô có vùng vẫy như thế nào thì đáng tiếc sức lực đó của cô không thể chống đỡ được khí thể của người đàn ông.
"Là ai?" Quân Lăng lạnh lùng lên tiếng.
Cô gái nói trong sự run rẩy của hơi thở yếu ớt: "Là... Là Hồ Gia!"
Hồ Chính Thường?
Ai cũng biết Quân lão đại trước nay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598408/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.