"Lão đại đâu?" Thiên Mã vừa bước vào cửa đã cao giọng hỏi.
Keisha đi phía sau, nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn đến hai người ngồi trên sofa, phòng khách rộng thế này nhưng chỉ có hai người Sở Tiêu và Lập Tân.
Sở Tiêu nhìn Thiên Mã, nhún vai một cái: "Lão đại về Mỹ rồi!"
"Về bên đấy làm gì, sao các chú vẫn ở đây?" Thiên Mã cứ như bị bọn họ trêu, không tin khi nhìn thấy điệu bộ ngã ngớn của Sở Tiêu.
Lập Tân hồm nay lại đặc biệt ăn mặc thoải mái, áo thun đen, quần dù của lính đánh thuê, cả giày cũng là giày da của lính đặc chủng, toàn thân thoải mái đến hào phóng để tiện cho những nhiệm vụ bên ngoài.
Khác với nét ma mị của Sở Tiêu, Lập Tân thuộc dạng đàn ông cơ bắp nói chuyện bằng sức mạnh nhiều hơn là lý trí.
Mãi cũng không nghe được câu trả lời, Thiên Mã có chút nóng ruột, trừng mắt định sẵn tới chỗ Sở Tiêu thì Lập Tân đứng lên.
"Lão đại bảo chúng ta xem chừng Hồ Chính Thường, ngài ấy cùng Vivian về đó có một số việc cần giải quyết."
Sở Tiêu gác chân lên bàn trà, Keisha đi đến ngồi xuống ghế phía đối diện Sở Tiêu, mấy người đàn ông nói chuyện cô cũng không tiện xen vào, đành ngồi ở đó đưa tay lấy miếng bánh ngọt cho vào trong miệng.
"Vivian đi lại không tiện, nếu có chuyện gì thì phải làm sao?" Thiên Mã vắt chéo chân, tựa vào sofa.
Sở Tiêu lắc đầu: "Lão đại có sắp xếp cả rồi, Vivian chỉ chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-tinh-manh-me-chiem-doat-manh-me-yeu/3598407/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.