Editor: Tinh Di
Hồi lâu sau, Tiêu Y Đình tỉnh táo lại, anh tuỳ tiện trả lời: “Cô cũng học vẽ tranh?”
Trong mắt Mạnh Thanh Thiển không giấu được vẻ thất vọng, tối hôm qua trong lúc ăn tối cô và Khương Vãn Ngư đã nói về chuyện cô học vẽ tranh ở Trung Quốc…..
“Chỉ là lúc nhỏ có chút hứng thú, nhưng học không được giỏi, để anh chê cười rồi…” Mạnh Thanh Thiển cúi thấp đầu.
“Ừ.”
Mạnh Thanh Thiển yếu ớt mỉm cười, “Gọi là tự vẽ nhưng chủ yếu là em mượn lại ý của một người, nhưng tranh của cô ấy quá xuất sắc, so với cô ấy thì em chỉ là ‘dung chi thục phấn’* mà thôi….”
*tầm thường, xoàng xĩnh.
Tiêu Y Đình vẫn nhìn chằm chằm bức tranh kia, không có vẻ muốn bình luận gì nó thêm….
“Hai đứa quen nhau?” Ông Giang kinh ngạc nhìn hai người.
“Chỉ từng gặp, không quen thưa thầy.” Mạnh Thanh Thiển biết ý trả lời.
“Ồ…?” Ông Giang vẫn rất mơ hồ, “Cũng coi như quen biết! Vậy không cần giới thiệu hai đứa với nhau nữa. Y Đình, Thiển Thiển cũng rất có khiếu vẽ, con bé rất giỏi lối vẽ nhân vật tỉ mỉ, cháu xem bức này đi, người rất có thần đúng không? Thiển Thiển, cháu làm tốt lắm! Năm đó Thanh Hòa cũng…..” Nhắc đến Thanh Hòa ông giấu được đau lòng, “Con bé Thanh Hòa này, thực sự rất có năng khiếu, vẽ tranh hay viết chữ cũng vậy, đều giống như trẻ con vô ý nghịch ngợm nhưng lại xuất sắc bằng người ta khổ luyện nhiều năm. Khi gặp được con bé giống như nhặt được bảo bối vậy, chỉ tiếc con bé không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646970/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.