Editor: Tinh Di Tiêu Thành Hưng đương nhiên hiểu vì sao thằng bé lại cư xử như vậy, nên ông chỉ trách cứ qua loa: “Để nó ra ngoài cũng được, nó còn nhỏ biết cái gì!” “Trẻ con? Tốt nghiệp đại học rồi thì trẻ con cái gì? Thiển Thiển nhỏ tuổi hơn nhưng xem ra còn hiểu chuyện hơn nó!” Khương Vãn Ngư không quên khen ngợi Mạnh Thanh Thiển, sau đó an ủi, “Thiển Thiển, con đừng để bụng, đứa nhỏ này bị chiều quá nên hư rồi, nó vừa từ nước ngoài về nên không hiểu lễ nghĩa đó mà!” Mạnh Thanh Thiển cũng là người hiểu chuyện, tươi cười dịu dàng, “Dì Khương, cháu không sao, chú nhỏ nói cũng đúng, cháu cũng ở nước ngoài về nên đương nhiên nấu những món này không được ngon cho lắm. Dì Khương, đúng là cháu làm phụ công dì dạy dỗ rồi, Thiển Thiển thấy ngượng, cháu hứa sẽ học hành chăm chỉ hơn!” “Đứa nhỏ này sao có thể hiểu chuyện như vậy chứ?” Khương Vãn Ngư cực kì mãn ý, “Thiển Thiển, lần này cháu về nước lâu không?” “Dạ, chắc khoảng một năm, cha cháu cũng muốn cháu học ở đây….” “Được! Thật tốt!” Khương Vãn Ngư cười nói, “Có nhiều thời gian như vậy liệu có đi dạo với dì Khương được không đây?” “Tất nhiên rồi ạ, cảm ơn dì!” Mạnh Thanh Thiển nói câu nào cũng ôn nhu dịu dàng. Khương Vãn Ngư càng nói càng cao hứng. Hai người đàn ông ngồi cùng bàn vẫn yên lặng. Tiêu Thành Hưng không tiện chen ngang. Còn Tiêu Y Đình vẫn ngây ngốc nhìn Mạnh Thanh Thiển như cũ. Cơm xong, Mạnh Thanh Thiển chào tạm biệt nhưng Khương Vãn Ngư vẫn cố giữ người, “Thiển Thiển! Cháu là con gái về muộn như vậy không an toàn chút nào! Không bằng nghỉ lại nhà dì? Nhà còn rất nhiều phòng cho cháu chọn đấy!” “Không được dì Khương, cháu phải về thôi, cháu còn việc chưa làm xong ạ.” Mạnh Thanh Thiển từ chối, con gái không thể tuỳ tiện ngủ lại nhà người khác. Khương Vãn Ngư không thuyết phục được đành kêu lái xe đưa Mạnh Thanh Thiển về. Mạnh Thanh Thiển chào cả nhà họ Tiêu một lần nữa, sau đó lên xe ra về. Die nd da nl e q uuydo n Tiêu Y Đình vẫn ngồi trên ghế trong phòng ăn, ngơ ngẩn nhìn vào chỗ ngồi trống không phía đối diện. “Con trai! Con trai!” Khương Vãn Ngư cười đẩy vai anh, “Ăn chút gì đi, đồ ăn nguội hết rồi đó!” Tiêu Y Đình giật mình, trong mắt anh nhanh chóng đều là vẻ mất mát, cúi thấp đầu bắt đầu ăn. “Ây, chậm một chút kẻo nghẹn!” Khương Vãn Ngư ngồi bên cạnh khuyên anh, đứa nhỏ này, giống như sợ bị người khác cướp mấ đồ ăn vậy……. Một thoáng sau anh đã đặt bát xuống, đứng dậy, “Cha mẹ, hai người ăn sau, con lên trước.” Nói xong liền đi lên lầu. Lúc này Tiêu Thành Hưng nhịn không được nói với Khương Vãn Ngư, “Vãn Ngư, rốt cuộc bà muốn làm chuyện gì? Tại sao lại đưa một người giống Thanh Hòa đến chơi? Không phải sẽ càng khiến không khí ngột ngạt hay sao?” Khương Vãn Ngư trừng mắt với Tiêu Thành Hưng, “Ông nghĩ tôi làm vậy là vì ai? Còn không phải vì con trai ông?” Tiêu Thành Hưng không cho là đúng, “Bà vì con trai mà lại nhanh nhanh chóng chóng tìm người thay thế con dâu trong lòng nó, bà nghĩ chuyện này có thể? Hơn nữa như vậy cũng quá không công bằng với con bé Thâm Thâm Thiển Thiển gì đó rồi!” “Con bé tên Thiển Thiển! Cái gì mà Thâm Thâm Thiển Thiển!” Khương Vãn Ngư sửa lại lời của Tiêu Thành Hưng, “Tôi nói đến như vậy mà ông vẫn chưa hiểu? Chính vì người khác khó có thể thay thế được Thanh Hòa nên tôi mới nhờ Thiển Thiển, con bé là có tiềm năng nhất! Chẳng lẽ ông muốn cả đời thấy con trai mình đau khổ trong cô đơn hay sao? Đúng là nhẫn tâm!” “Hừ! Vấn đề là thằng bé cảm thấy thế nào! Bà nghĩ nó là người vô tình như vậy? Chuyện mới qua chưa bao lâu mà bà đã chỉ nó… chắc chắn nó rất khổ tâm! Còn phản cảm nữa! Bà làm vậy cũng quá vô tình với Thanh Hòa rồi! Nếu bà muốn làm chuyện đó mà không đợi tầm hai năm nữa được sao? Khi đó đau lòng cũng bớt, chuyện này mới nói đến được!” Tiêu Thành Hưng nhẹ nhàng nhắc nhở Khương Vãn Ngư. Khương Vãn Ngư có chút uỷ khuất, “Hai năm nữa? Tôi đợi được chắc? Ông đúng là không quan tâm con mình! Ông nhìn nó đi! Người gầy yếu như vậy! Ông thấy hàng ngày nó cười với chúng ta có bao nhiêu là giả tạo! Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn thấy con vui vẻ! Tuy với những cô gái khác thằng bé đều ghét bỏ nhưng Thiển Thiển thì khác! Ông thấy biểu hiện hôm nay của Y Đình chứ? Đó chính là sự khác biệt! Hơn nữa tôi cũng đã nói chỉ mong muốn hai đứa sẽ làm bạn, con bé cũng mới từ nước ngoài về, hiển nhiên thằng bé sẽ thấy quen thuộc giống như Thanh Hòa! Tôi không hề quá nhiệt tình nữa! Không bảo Y Đình đưa con bé về, không hề gây áp lực khó chịu cho nó nha!” “Còn không nhiệt tình?” Tiêu Thành Hưng bất mãn chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Bà nhìn đi! Đều là món Thanh Hòa thường làm cho Y Đình, còn nói không tạo áp lực?” “Chỉ là trùng hợp thôi!” Khương Vãn Ngư chối ngay, “Nói chung tôi chỉ muốn thấy con trai vui vẻ, không muốn thấy nó cả đời đau khổ vì một người con gái. Trên đời còn rất nhiều cô gái tốt, như Thiển Thiển, con bé vừa xinh đẹp, gia cảnh tốt, học thức hơn người, cách nói chuyện đều khiến mọi người yêu quý, tuổi lại trẻ, chắc chắn sẽ giúp Y Đình ‘tìm lại sinh khí’! Giờ trông thằng bé già như ông vậy!” Tiêu Thành Hưng bất đắc dĩ, “Tóm lại là bà vẫn dồn hết tâm cho chuyện này, tôi cũng hết cách, chuyện mà không hay thì tự bà thu dọn hậu quả đấy! Tôi không quan tâm nữa!” Khương Vãn Ngư lại trừng mắt, “Quan tâm? Ông có bao giờ quan tâm chuyện trong nhà? Có bao giờ quan tâm con trai? Không phải lúc nào chỉ có tôi sao?” “….” Càng nói càng quá đáng, Tiêu Thành Hưng quyết định lên lầu để mặc Khương Vãn Ngư nhiệt tình! Die nd da nl e q uuydo n Hôm sau là chủ nhật, Tiêu Y Đình có hẹn với thầy dạy vẽ nên ra ngoài từ sớm. Thực ra thầy của anh là ông cụ Giang. Đương nhiên là anh không biết chuyện Diệp Thanh Hòa và ông Giang từng rất thân từ hồi trung học. Hồi đó ông ấy không ngừng khen ngợi tài năng hoạ thiên phú của cô, rất muốn nhận cô làm trò nhưng cô đã từ chối. Bản thân cô đối với chuyện vẽ chỉ là hứng thú nhất thời, không có ý định theo đuổi lâu dài. Hơn nữa, phong cách vẽ của ông Giang và mẹ cô hoàn toàn khác nhau, cô không muốn thay đổi. Ông Giang đã lâu không nhận học trò, ông nhận Tiêu Y Đình vì đó là anh. Hai người lớn tuổi nhà họ Giang yêu thương Diệp Thanh Hòa như vậy, khi nghe tin dữ của cô họ đều vô cùng đau lòng. Bà Giang phải đi cấp cứu, đến giờ vẫn chưa thể rời giường…… Tiêu Y Đình đến rất sớm, lúc này nhà họ Giang không có mấy người, học vẽ đến trưa anh sẽ ở lại ăn cơm trưa sau đó ra về. Đến buổi chiều sẽ có con cháu đến thăm hai ông bà Giang nên buổi sáng rất yên tĩnh, phù hợp cho việc học vẽ. Nhưng hôm nay khi anh đến, trong nhà ông Giang lại có nhiều hơn mọi khi một người…… Bóng lưng quen thuộc. Người đó mặc sườn xám màu lục, tóc đen dài buộc tuỳ ý phía sau đầu, người nhỏ gầy….. Qua sự việc ngày hôm qua anh đã biết kiềm chế cảm xúc không chạy vọt tới, chỉ ngây ngốc đứng lại nhìn….. “Y Đình đến rồi đó hả?” Ông Giang thấy anh cười hỏi. Tiêu Y Đình không trả lời ông. Cô gái kia nghe thấy tiếng động xoay người lại, nhẹ nhàng chào hỏi: “Xin chào…” Tiêu Y Đình nhìn thấy bức tranh cô gái đang vẽ, bức tranh rất đẹp….. Là tranh về hoa sen. Đường vẽ rất tỉ mỉ và tinh tế, đường cong uốn lượn đẹp mắt, hoa sen yêu kiều đằm thắm. Nhưng còn đẹp hơn hoa là phần hoạ cô gái mặc sườn xám màu lục khói ngồi cạnh bình hoa: tóc đen dài buộc đơn giản, từng nét mặt đều được vẽ chi tiết nên rất sinh động……. Cô gái chú ý tới ánh mắt của anh, có chút khó xử: “Tranh là do tôi vẽ, còn nhiều thiếu sót, mong anh chỉ bảo thêm…” Tiêu Y Đình vẫn không trả lời…….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]