Editor: Tinh Di
Anh đã thấy…….
Anh thấy em gái vùng vẫy giữa dòng nước…….
Thấy dáng người yếu ớt của em gái chìm nổi giữa dòng nước lạnh, chắc cô đang rất lạnh…….
Da cô tái nhợt………
Anh còn nghe thấy giọng của em gái, yếu ớt gọi anh: “Anh hai, cứu em! Anh hai…… mau cứu em….”
Anh muốn đi cứu em gái! Em gái đang chờ anh! Em gái không chịu thêm được nữa! Nhưng… anh không cử động được! Chân anh giống như bị đóng đinh xuống đất, không thể nào nhấc lên được! Anh lo! Anh tức giận! Anh không biết vì sao lại không thể! Anh chỉ có đứng đó trả lời cô: “Chờ anh! Em gái! Kiên trì! Anh đến đó nhanh thôi!”
Nhưng dù anh có cố hô lớn cỡ nào hình như đều không tới được chỗ cô…….
Giọng anh khàn đi, vọng lại yếu ớt giống như đang bị ai đó bóp chặt yết hầu…..
Anh sợ hãi nhìn em gái đang vùng vẫy dưới nước, anh càng ngày càng cách xa cô, anh cố hô lớn hơn nữa……..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh tỉnh lại mới nhận ra không có nước, không có em gái, tất cả chỉ là mơ mà thôi…..
Anh cau mày, gian nan nuốt xuống, cổ họng đau rát như vừa bị dao đâm.
“Y Đình, con tỉnh rồi, đúng là doạ mẹ mà….” Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh.
Tay bà hơi lạnh nên anh thấy thoải mái hơn một chút…..
Anh nhìn xung quanh toàn bộ đều màu trắng, quả nhiên là trong bệnh viện……
Nỗi sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn ám ảnh anh, anh nắm chặt cổ tay của Khương Vãn Ngư, gấp gáp: “Mẹ, em gái sao rồi? Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646960/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.