Chương trước
Chương sau
Editor: Tinh Di
“Trọng! Trọng!”
Tống Tử Hành nhảy vội lên xe, lớn tiếng gọi Phạm Trọng, nhưng đã không còn ai dùng giọng nói ôn nhu kia đáp lại cậu, không có ai dịu dàng xoa đầu cậu…….
Tống Tử Hành khóc, miệng không ngừng trách Phạm Trọng không giữ lời: “Anh đã đồng ý về sau không để em một mình….. đồng ý rồi mà……”
Bây giờ cậu lại cô độc…. Người cha trên giấy tờ kia của cậu thì vừa bị cảnh sát mang đi, sống chết ra sao cậu cũng không quan tâm……
Thực ra, trong lúc lâm chung mẹ cậu đưa cho cậu miếng ngọc đã nói: “Không cần hận ông ấy…..”
Nhưng cậu có thể không hận được sao? Cậu hận rất lâu, rất sâu! Thậm chí cậu từng cho rằng, chỉ cần tên khốn đó có kết cục càng thảm bại bao nhiêu thì cậu càng thoải mái bấy nhiêu, nhưng có vẻ như lúc này không phải như thế…….
Vốn nghĩ rằng sau mọi chuyện cậu và anh sẽ được ở cạnh nhau, cậu sẽ nói rằng cậu yêu anh, yêu rất nhiều……..
Anh luôn thích gọi cậu là thằng nhóc nghịch ngợm bướng bỉnh, cậu vốn không thích bị gọi như vậy nhưng chỉ riêng với anh là khác, cậu thích được anh cưng chiều theo cách đó……
Anh luôn nhắc cậu không được ngủ nướng, phải dậy sớm tập thể dục! Nhưng mỗi lần cậu ra sức nằm lì thì anh đều không nỡ đánh thức cậu, còn nằm xuống cạnh cậu…..
Anh còn nói trẻ nhỏ không được uống rượu, nhưng khi cậu có chuyện anh luôn là người cùng cậu uống đến say mới thôi…..
Anh nói, trẻ nhỏ không được học người lớn làm mấy chuyện không đứng đắn, anh lo lắng cậu phải đối mặt với nhiều kẻ xấu ngoài kia như vậy, nếu chằng may anh không còn ở cạnh, cậu sẽ phải tự lo cho mình như thế nào?
Tống Tử Hành khóc, cậu chỉ biết ngồi đó nhìn anh, cuối cùng thì anh….. không còn ở cạnh…. Nhưng anh đã kịp dạy cậu phải sống khi không có anh như thế nào đâu?
Thực sự cậu không phải nhóc con, cậu đã tốt nghiệp đại học nhưng chỉ cần là anh gọi, cậu mãi mãi yêu thích…..
Trọng, anh chỉ ngủ quên một chút thôi đúng không? Trả lời em……
Đột nhiên cậu nhớ đến chuyện gì đó, quay lại nói với mấy người cảnh sát đứng cạnh đó: “Nhanh hơn một chút có được không? Xe cấp cứu sao vẫn chưa tới? Vẫn chưa…..”
Cậu chưa nói hết cậu đã bị nước mắt làm cho nghẹn lại……
---- ------ ------ ------ ---------
Tiêu Y Đình đứng cạnh bờ sông, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Khương Vãn Ngư đau lòng dùng khăn quàng cổ của mình để lau tóc cho anh, nghẹn ngào khuyên: “Y Đình, chúng ta xuống núi trước thay đồ cho bớt lạnh có được không? Y Đình…..”
Nhưng anh giống như không nghe thấy, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt dưới dòng sông kia, nước sông lạnh như sắp đóng băng, và nếu cô không trở lại thì sinh mệnh của anh cũng sẽ đóng băng như dòng nước đó…….
Khương Vãn Ngư biết không có cách nào khuyên được anh nên chỉ có thể lấy thêm chăn khoác lên người cho anh, mà anh chỉ ngồi đó, hoàn toàn không có phản ứng nào……..
“Y Đình! Y Đình! Vãn Ngư!” Là Tiêu Thành Hưng.
Tiêu Y Đình vẫn ngây ngốc, không hề có ý định đáp lại…
“Mọi chuyện sao rồi? Một mình bà đến đây vội như vậy không sao chứ?” Tiêu Thành Hưng đến bên người Khương Vãn Ngư, thấy bà không sao mới đi qua chỗ Tiêu Y Đình, “Con? Thanh Hòa?”
Hai tiếng ‘Thanh Hòa’ vừa vang lên giống như kích thích trực tiếp vào tâm trí của Tiêu Y Đình, cả người anh run lên, ánh mắt u ám nhìn qua mấy người vừa đến, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm về phía dòng sông……
Tiêu Thành Hưng nhìn Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư không đến mức không biết đau lòng: “Thanh Hòa con bé….. bị rơi xuống đó…..”
Tiêu Thành Hưng vừa nghe liền kích động, đi thẳng về phía bờ sông, may Khương Vãn Ngư kịp giữ ông lại: “Ông định làm gì? Ông lớn tuổi rồi, cảnh sát đều đang cố hết sức tìm con bé!”
Tiêu Thành Hưng nhìn qua Tiêu Y Đình, hiểu ra anh cũng đã xuống sông tìm, đau lòng nhưng chỉ có thể an ủi Khương Vãn Ngư, “Được rồi, bà không cần lo lắng quá!”
Khương Vãn Ngư buông tay.
Tiêu Y Đình vẫn ngồi đờ đẫn, dù đã bọc rất nhiều lớp áo lớp chăn nhưng người anh vẫn run lên bần bật, nhiệt độ vẫn tiếp tục xuống thấp hơn…….
“Thằng bé cứ như vậy không phải cách tốt, sẽ bệnh mất!” Bác cả nhà họ Khương nói với Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư đau lòng vô cùng: “Không có cách nào! Không ai khuyên được nó….”
Mấy người cậu chỉ biết thở dài: “Chúng ta có thể kiếm chút củi để nhóm lửa sưởi ấm.”
Mấy người nghe vậy thì rời đi, lúc sau về cùng không ít củi nhưng đều ẩm ướt, mất khá lâu mới có thể bắt lửa.
Một người cậu của Tiêu Y Đình nhịn không được nói: “Anh cả nói không sai, chỗ củi này không dễ cháy tí nào!”
Khương Vãn Ngư nhìn một lượt: “Anh cả đâu? Sao chưa thấy anh ấy quay lại?”
“Vẫn đang tìm củi!”
Khương Vãn Ngư không hỏi thêm nữa, bà đi tới, kéo hai bàn tay của Tiêu Y Đình từ trong lớp chăn dày ra, đưa về phía đống lửa, tay anh đã ủ lâu như vậy nhưng vẫn lạnh cóng………..
“Mẹ, không cần, con không lạnh……” Cuối cùng Tiêu Y Đình cũng chịu nói chuyện, giọng anh bây giờ đặc giọng mũi.
“Còn nói không lạnh! Con xem con đi!” Khương Vãn Ngư mắng anh nhưng lòng đau như có dao cứa qua.
“Mẹ, con hiểu con thế nào.” Anh nói.
“Được rồi, con ngồi gần nữa đi…” Khương Vãn Ngư giúp anh ngồi lại gần đống lửa hơn.
Tiêu Y Đình nhìn qua mọi người, “Sao mọi người lại đến cả đây? Mọi người nên về trước đi, ở đây cũng không có chuyện gì…”
“Vậy con thì sao?” Khương Vãn Ngư vừa khóc vừa mắng anh.
“Mẹ….” Tiêu Y Đình nghẹn ngào, “Mẹ, con….. con… không giống….”
“Có cái gì không giống?” Khương Vãn Ngư kích động, giọng nói lớn hơn: “Thanh Hòa là người quan trọng nhất với con, con ở lại đây cùng con bé, vậy còn con? Con là người quan trọng nhất với mẹ, mẹ cũng sẽ ở lại đây với con!” Nói xong bà ôm lấy Tiêu Y Đình để anh dựa vào người.
“Mẹ…..” Tiêu Y Đình không biết phải nói gì nữa…….
Mấy người cậu của anh cũng nói thêm vào: “Đúng vậy, đều là người một nhà, để tâm mấy chuyện này làm gì? Bây giờ chị ấy cũng là người quan trọng nhất với các bác các cậu, mọi người đều sẽ ở lại đây!”
Đống lửa bên bờ sông yên lặng làm tròn công việc sưởi ấm của mình, thỉnh thoảng có tiếng nổ lép bép, xen lẫn vào tiếng nức nở của Khương Vãn Ngư…….Lửa cháy lớn hắt sáng khuôn mặt của Tiêu Y Đình, nhưng có vẻ anh không ổn rồi, càng lúc anh càng dựa vào người Khương Vãn Ngư nhiều hơn, mí mắt nặng nề rũ xuống……….
Khương Vãn Ngư cũng cảm thấy được, đưa tay lên sờ thử đầu anh, thực sự là nóng đến phỏng tay!
“Không xong rồi! Thằng bé bị sốt!” Khương Vãn Ngư rối rắm, “Y Đình, chúng ta về trước có được không? Không về không được con à!”
Tiêu Y Đình lắc đầu, kiên quyết không chịu rời đi.
“Y Đình! Con nghe lời mẹ một lần này nữa thôi có được không? Con bệnh như vậy mẹ không thể kiên nhẫn được! Mẹ rất lo!” Khương Vãn Ngư khóc không thành tiếng, thể chất đứa nhỏ này rất tốt, ít bị bệnh nhưng một khi bệnh lại rất khổ sở, phát sốt rồi mê mang hết một ngày một đêm đều có thể!
“Mẹ, con không sao, con biết tự chăm sóc….” Giọng Tiêu Y Đình hoàn toàn chỉ còn giọng mũi.
“Con biết cái gì? Chỉ biết làm mẹ lo lắng thôi!” Khương Vãn Ngư vừa khóc vừa kéo Tiêu Y Đình, nói với mấy người còn lại, “Nâng thằng bé lên! Không đi cũng phải đi!”
Mấy người cậu vừa định đứng lên anh liền khoát tay, “Không cần, cháu tự đi được…”
Nói xong anh tự mình đứng dậy thật, nhưng vừa đứng lên trước mắt liền tối sầm……….
Khương Vãn Ngư khóc lớn: “Y Đình! Y Đình! Con đừng làm mẹ sợ….”
Lúc này người bác cả cũng vừa trở lại, thấy chuyện liền hỏi: “Có chuyện gì vậy Ngư?”
“Anh cả!” Khương Vãn Ngư khóc không rõ tiếng, “Y Đình… nó ngất…. em đưa thằng bé về trước… anh… anh ở lại… chút nữa nói với Thành Hưng được không?”
“Được rồi! Mọi người đi nhanh đi, cậu ba ở lại đây với tôi, con bé Thanh Hòa…..”
Cậu hai đang cõng Tiêu Y Đình trên lưng lúc này mới thở dài, “Không phải em nói xúi quẩy đâu, Y Đình hôn mê rồi em mới nói được, nước lạnh như vậy con bé lại bị thương, còn không biết bơi, nếu tìm lâu như vậy vẫn không thấy thì có lẽ đã…..”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.