Editor: Tinh Di
Ngày hôm sau, một cuộc gọi từ Cục Cảnh sát thành phố D hoàn toàn khiến Tiêu Y Đình đứng người…….
Cảnh sát tìm được một đôi giày nữ, cỡ giày 36, hình dáng khớp hoàn toàn với những thông tin Tiêu Y Đình cung cấp cho cảnh sát về bộ đồ hôm đó của Diệp Thanh Hòa nên nhờ Tiêu Y Đình đến nhận dạng.
Anh vừa nhìn thấy đôi giày liền biết đó là của em gái, chính là đôi giày cô đi ngày hôm đó…….
“Các anh tìm được giày ở khu vực nào?” Anh nhíu chặt mày.
“Bị nước đánh dạt vào bờ.” Cảnh sát trả lời anh.
Tâm trí anh như bị đánh một cú mạnh, trước mặt chỉ còn một màu đen…. Ý của họ là cô bị rơi xuống nước đã nhiều ngày như thế, khả năng còn sống………
Anh phải chống tay xuống bàn mới có thể giúp bản thân đứng thẳng.
Anh không biết mình đã ra khỏi Cục Cảnh sát như thế nào, toàn bộ thế giới của anh đều nghiêng ngả, mơ hồ mờ ảo, nếu không phải có Khương Vãn Ngư đỡ thì anh đã ngã…..
Anh cứ để mặc bà dìu mình. Một chiếc xe dừng lại trước mặt hai người, người trên xe kéo cửa kính, lo lắng hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”
Không sao? Chuyện gì? Anh mờ mịt lắc đầu…..
Khương Vãn Ngư giải thích với người lái xe: “Rất xin lỗi, con tôi không được khoẻ…..”
Hai người lên xe. Trên xe, hai vành mắt Tiêu Y Đình đỏ ửng, anh nhìn mẹ mình, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của anh……
Đây là lần đầu tiên Khương Vãn Ngư thấy con trai khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646961/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.