Editor: Hạ Y Lan
“Cô họ.” Anh gọi bà, “Xin lỗi vì đã mang nhiều rắc rối cho cô, tôi cũng không phải là tiếp tục quấy nhiễu cô, chỉ là nghe nói, cô muốn cho mấy đứa nhỏ trong nhà học đại học, đi di dân, nếu như có chỗ nào cần giúp thì cứ nói, có thể giúp cô họ, là vinh hạnh của tôi.”
Mày bà khẽ nhíu, “Làm sao cậu biết?”
“À......” Anh cười cười, “Có một số việc, là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không bỏ qua, chỉ là, cô không cần thấy áp lực, đây chẳng qua việc của bản thân tôi, sẽ không gây phiền toái cho cô nữa.”
Sắc mặt bà buông lỏng một chút, than nhẹ, “Cậu quá cố chấp, chuyện đã qua nhiều năm, cần gì chứ......”
Anh cười, không nói.
Bà dừng một chút, cuối cùng vẫn nói, “Lần này tôi trở về, chỉ vì chuyện của mấy đứa nhỏ thân thích, làm xong, có thể sẽ không trở lại nữa...... Chuyện này đã qua lâu như vậy, dù tôi có muốn cũng sẽ không tiếp tục tìm kiếm nữa, bản sổ sách kia, đã là thu hoạch ngoài ý muốn, Bân Gia là ai, tôi thật sự không biết, lúc trước lão Thạch cũng không nói với tôi việc buôn bán của ông ấy, cũng vì muốn cho tôi có cuộc sống yên ổn, nếu không cũng sẽ không đưa tôi ra nước ngoài. Hiện tại nếu như tra ra chân tướng thì thế nào? Lão Thạch cũng không sống lại được, ba vợ cậu cũng không thể sống lại, không có ý nghĩa gì cả. Còn về thị phi thiện ác, tôi vẫn luôn tin tưởng, ác hữu ác báo, ác nhân sẽ không thể chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646928/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.