Editor: Tinh Di
“Ách…………..” Đột nhiên ông Giang cảm thấy, theo như Tiêu Y Đình nói, lỗi của ông thật lớn…….. Tiểu tử này………
“Nhưng chuyện này chưa phải là quan trọng nhất! Điều quan trọng nhất là gì? Ông Giang, ông biết không?” Tiêu Y Đình nhìn ông Giang bằng ánh mắt mờ mịt, hỏi.
“Hả….. Chuyện gì?” Ông Giang đáp lại câu hỏi của anh.
Anh ngồi thẳng người, ôm bả vai Diệp Thanh Hòa: “Quan trọng nhất là bản thân em gái, em ấy không muốn đi nhà họ Giang! Bởi vì, em ấy đã coi cha cháu như cha ruột của em ấy, mà cha cháu, cũng coi em ấy như con gái ruột. Cha, cha nói có phải không?”
Anh quay đầu lại nhìn cha mình.
Tiêu Thành Hưng cười ha ha, ông có thể nói là không phải sao? Có thể sao??
“Đương nhiên! Thanh Hòa luôn luôn nghe lời cha, cha vẫn luôn yêu thương em ấy như con đẻ của mình.”
Trên mặt Tiêu Y Đình hiện ra vẻ đắc ý, cúi đầu vỗ vỗ bả vai cô lại hỏi: “Em gái, cha anh như thế đúng không?”
“……….” Tất cả câu hỏi này của anh đều là bẫy! Anh hỏi, có phải cô cũng coi bác Tiêu như cha ruột hay không, cô có thể chọn ra câu trả lời ở giữa có và không, đằng này lại hỏi như thế, cô có thể phụ nhận bác Tiêu rất yêu thương cô sao?
Cuối cùng, chỉ có thể gật gật đầu.
Anh nở nụ cười, nói với ông Giang: “Cho nên, ông Giang, thực sự em gái không muốn đi đến nhà họ Giang. Chính là, cô gái ngốc nghếch này luôn mềm lòng, lại rất thiện lương, chuyện hai ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646812/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.