Editor: Tinh Di
“Sớm như vậy sao?” Tiểu Mạn vẻ mặt kinh ngạc hỏi, nuốt vào trong câu còn lại: Không ăn cơm chiều sao? Bà hiểu được, đối mặt với loại chuyện như thế, một người có thể kiên trì ăn hết bữa cơm trưa xem ra đã rất nể mặt………..
Sau đó, vẻ mặt Tiểu Mạn buồn bã nói với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa,vê sau………. Không phải là cháu không đến nữa chứ…”
Tiêu Y Đình cầm tay Diệp Thanh Hòa, mỉm cười với Tiểu Mạn: “Dì, Thanh Hòa sẽ đến thăm dì, nhưng có một việc cháu nghĩ mình cần phải nói rõ. Thanh Hòa đúng là người nhà họ Giang, nhưng cũng là người nhà họ Tiêu cháu, cho nên, lúc này tiền bạc em ấy không thiếu. Tuy rằng nhà họ Tiêu không được tính là đại gia giàu có, nhưng chắc chắn không để em ấy phải khổ. Từ lúc em ấy bước vào nhà, cha cháu đã xem em ấy như con gái ruột, đều là con của cha, nên của em ấy sẽ có một phần. Cảm ơn mọi người đã yêu thương em ấy như thế, chỉ sợ Thanh Hòa ở đây thêm một phút nào cũng khiến nhiều người thất vọng. Em ấy tuyệt đối không lấy đi một xu của nhà họ Giang.”
“Ai……. Đứa nhỏ này……….”Ông Giang cảm thấy rất mất mặt, sống cả cuộc đời, người ngoài luôn dùng bốn chứ ‘Đức cao vọng trọng’ để hình dung ông, bây giờ lại để cho hậu bối thấy trò hề kia, liệu ông còn xứng với bốn chữ kia? “Hôm nay thực sự khiến các cháu chê cười rồi, là Giang Tuân ta không biết dạy con cháu, cũng là Y Đình cháu nói rất đúng, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646813/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.