Nhược Minh nhìn động tác che ngực của Vương gia nhà mình, lẳng lặng ngoảnh mặt đi ― lại nữa rồi, phỏng chừng Vương gia lại muốn dùng cái câu ái nhân được vận mệnh an bài kia.
Ân, cũng phải nói, với dung mạo của Từ đại phu, đích xác là xứng để được Vương gia nói vậy, rốt cuộc những người bị Vương gia dùng chiêu bài này để tóm về, đều được đưa vào hậu viện Vương phủ, so với đám người chỉ chơi qua liền vứt cũng khá khẩm hơn nhiều……
“……Từ đại phu miễn lễ.” Lý Tiêu Lâm duỗi tay hòng đỡ Từ Tử Du đứng dậy, đây chính là người trong lòng của hắn ― là một trong số đó, hắn đâu nỡ khiến y hành lễ lâu như vậy đâu, eo y hẳn sẽ đau lắm, nếu eo của y bị đau, Vương gia đây chính là sẽ đau lòng.
Từ Tử Du không hiểu vì sao, nhưng nhìn sắc mặt Lý Tiêu Lâm đột ngột trở nên vô cùng thâm tình đăm đăm nhìn mình, bất giác sau lưng có chút sởn gai ốc.
Ngẫm lại chút đỉnh, trước kia, khi mình thổ lộ với Tề Vũ Hiên, đối phương có phải hay không cũng có loại cảm giác này…… Hãn[1], thực quá thất sách, về sau phải lưu ý, tốt quá sẽ hóa lốp a!!!
Mắt thấy đối phương lăm le vươn tay hòng nâng mình đứng lên, Từ Tử Du linh hoạt né tránh khỏi vòng vây của đối phương, dựng thẳng người dậy.
Lý Tiêu Lâm không hề để bụng, cười cười, roẹt một tiếng mở tung quạt xếp, bày ra một bộ công tử phong lưu, “Lấy tài hoa của Tử Du,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421404/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.