Chương trước
Chương sau
Tề Vũ Hiên trầm mặc trong chốc lát, “Hẳn là vậy đi, nói không chừng y đã sớm nhận ra Thẩm Trọng thay lòng đổi dạ, chỉ là ngày ấy tận mắt chứng kiến được, nên mới hoàn toàn chết tâm.”

“Không sai, nhất định là như thế.”

“Liền tính là vậy, nhưng ta vẫn còn chưa biết y vì lý gì sẽ mến ta, lại mến ta ở điểm nào.” Tề Vũ Hiên thoáng lộ chút bối rối, hai mắt mất đi tiêu cự.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Đoan nhìn thấy Tề Vũ Hiên vốn luôn bình tĩnh để lộ ra biểu cảm này, dẫu đối phương đã giải thích rõ tư vị của lòng mình, nhưng hắn biết, vị hảo hữu này của hắn là chân chính có tâm với vị tiểu Từ đại phu kia, bằng không đã chẳng đến nỗi rối rắm với loại vấn đề này.

Trong chớp nhoáng, Tề Vũ Hiên lập tức khôi phục lại thần thái lãnh khốc, tựa hồ như nỗi mê mang trong nháy mắt kia chỉ là một cơn ảo giác mà thôi.

“Ta đã từng nghĩ, bề ngoài của ta thực bình thường, tính cách cũng thập phần chất phác, thanh danh lại càng là thậm tệ, nói thật lòng, ngay cả bản thân ta cũng không rõ là dạng người gì sẽ thích nổi ta.” Tề Vũ Hiên không khỏi cười cợt tự giễu bản thân.

“Đừng nói vậy, những kẻ đó chỉ là không thấy được ngươi hảo đến cỡ nào mà thôi.” Ngô Đoan chợt cảm thấy chua xót, tức khắc thấu hận vị công chúa đã từng cự tuyệt hôn ước với đối phương, nếu không phải do nàng khăng khăng đòi tự sát để kháng hôn, Tề Vũ Hiên cũng đã không đến mức phải thanh minh với Hoàng đế rằng bản thân mến mộ nam nhân, dẫn đến những khuê nữ trong thành đều biết đến tin này, như thế nào còn ôm tâm tưởng sẽ gả cho hắn.

Dẫu vậy, thực chất đã từng có một số người nguyện ý đem nhi tử của mình gả tới đây, đáng tiếc rằng thời điểm ấy Vũ Hiên vẫn luôn yêu thích nữ nhân, những người đó lẽ đương nhiên cũng bị hắn uyển chuyển từ chối.

Đã cập kê độ tuổi hai mươi bảy mà vẫn còn chưa thành hôn, ở Đại Lương Quốc cũng được coi như là khó gặp, nhưng Tề Vũ Hiên lại ở vị trí thực khiến người lúng túng, dẫu muốn thành hôn cũng không lựa được bất kỳ ai phù hợp.

Thời điểm biết được tiểu Từ đại phu cùng Vũ Hiên phát sinh quan hệ, Ngô Đoan quả thực kinh hoàng đến cằm cũng rụng xuống. Hắn vẫn luôn cho rằng Vũ Hiên là thích nữ nhân, ai ngờ được tiểu Từ đại phu vừa ra tay, cư nhiên đã có thể bẻ hắn sang thành thích nam nhân……

Lại một lần nữa vì thủ đoạn cao siêu của tiểu Từ đại phu mà giơ lên ngón tay cái……

“Yên tâm, ta còn không đến mức tự coi nhẹ bản thân.” Tề Vũ Hiên mỉm cười với Ngô Đoan. Những người có thể may mắn được nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, hiện giờ gom tất cả lại mà đếm, bất quá cũng chỉ có hai người Từ Tử Du cùng Ngô Đoan.

“Chỉ là ta không biết rốt cuộc Tử Du thích điểm gì ở ta.” Tề Vũ Hiên buông tay. “Sau lại, ngươi cũng biết rồi, bởi vì sự việc xuân dược ngày ấy……” Nói đến đây, sắc mặt Tề Vũ Hiên trở nên có chút hung dữ lạ kỳ. “Quan hệ giữa ta và Tử Du xem như minh bạch. Vậy nên ta đoán rằng, hẳn là cái thân phận phu nhân của Tướng quân, mới là thứ y muốn……”

“Cho nên, giờ ngươi trao cho y một cơ hội, xem y có khả năng động tâm với thân phận ái nhân của Vương gia hay không sao?” Ngô Đoan tức thì hiểu ra.

Tề Vũ Hiên ném cho hắn một ánh mắt điều ngươi hiểu ta cũng rõ, “Không cần xem thường mị lực của Tử Du, đến ta cũng không kiềm nổi mình mà động tâm với y, đừng nhìn bản tính phong lưu của vị An Bình Vương gia kia, nói không chừng cũng sẽ thua trong tay Tử Du mà thôi. Đến lúc đó, có lẽ đến chi vị Vương phi cũng sẽ được dùng cả hai tay để dâng hiến lên cho y.”

Sắc mặt Ngô Đoan có điểm rối rắm, “Ngươi thừa nhận đã động tâm với tiểu Từ đại phu?”

Tề Vũ Hiên thực nhẹ nhàng đáp lại, “Đúng vậy. Đích xác đã động tâm.” Động tâm chính là động tâm, Tề Vũ Hiên hắn còn khinh thường che giấu loại sự tình này.

Ngô Đoan méo miệng, tuy rằng đã sớm biết, nhưng là nhìn đến hảo hữu của mình thổ lộ thẳng thắn thành khẩn đến vậy, quả thực là khiến hắn……. Thập phần khó ở đâu. =皿 =

“Hảo đi hảo đi, dù sao ngươi chính là muốn nhân cơ hội này khảo nghiệm tiểu Từ đại phu một chút.” Ngô Đoan giận dữ nói.

Tề Vũ Hiên gật gật đầu, “Cũng không xem như khảo nghiệm, chỉ là…… Trao cho y một lựa chọn còn tốt hơn nữa, để xem y sẽ hành xử như thế nào mà thôi.”

Ngô Đoan cao quý lãnh diễm hừ một tiếng, “Nếu tiểu Từ đại phu thực sự thay lòng đổi dạ thì làm sao bây giờ?”



Ánh mắt Tề Vũ Hiên đột ngột trở nên lãnh khốc, thanh âm khi cất lên tựa như đều mang theo hơi lạnh, “Nếu y thực sự đổi tâm mà nói ― lần xuất chiến kế tiếp, để y tháp tùng quân đội đi, trên chiến trường đâu thể tránh khỏi xảy ra các sự cố ngoài ý muốn, không phải sao?”

Vậy ngươi căn bản là không tính trao cho tiểu Từ đại phu cơ hội bội bạc đi……

Ngô Đoan, → _。→

Ngày thường, chỉ khi nhắc đến ngoại tộc Tề Vũ Hiên mới có thể bộc lộ ra sắc mặt lãnh khốc đến vậy, giờ ngẫm lại, hắn quả thực không nhận ra Vũ Hiên đã động lòng với tiểu Từ đại phu, hắn cũng không biết mình là nên vì tiểu Từ đại phu cảm thấy may mắn, hay vẫn nên thế y châm một ngón nến mới phải……

Mặc dù ở nơi Từ Tử Du dẫm phải một cái đinh mềm, bất quá Lý Tiêu Lâm một xíu xiu cũng không nhụt chí, rạng sáng ngày hôm sau, hắn liền phái người mời Từ đại phu đến, lý do mỹ miều là: Vì hắn chuẩn bệnh.

Biểu cảm Từ Tử Du không mảy may vui sướng, vốn dĩ hôm nay y có thể lười biếng đi tìm Tiểu Hiên Hiên, ai ngờ sẽ bị tên tra Vương gia này chỉ tên gọi họ tìm đến tận mặt. Ngẫm lại những lời tên tiểu tư kia nói với mình, y liền cảm thấy bản thân thực sự không vựng dậy nổi chút hứng khởi nào.

Nima ai có thể giải thích giúp y, tên lăng nhăng vì sao lại coi trọng y? Rốt cuộc y đã thu hút tên tra Vương gia ở điểm nào? Giờ y sửa còn kịp sao!

“Vương gia thỉnh duỗi tay.” Từ Tử Du sắc mặt vô cảm, nói.

“Tử Du không cần khách khí, tuổi của ngươi tương đương ta, gọi ta là Tiêu Lâm liền hảo.” Lý Tiêu Lâm hòa ái cười cười, rất có một loại ý vị bình dị gần gũi.

Từ Tử Du ngoài cười nhưng trong không cười, đáp, “Không thể, thân phận Vương gia tôn quý, sao có thể ngang hàng với một bình dân như ta.” Nói xong, y nhắm mắt lại, bày ra một bộ ta đang tập trung tinh thần bắt mạch cho ngươi, ngươi nói nhăng nói cuội gì ta đều nghe không lọt……

Lý Tiêu Lâm bị nghẹn chút đỉnh, những tưởng tiếp tục nói thêm, đối phượng lại đã kịp bày ra thái độ cự người ngàn dặm, tức khắc khẽ nheo mắt, sắc mặt phảng phất vẻ không vui.

Nhược Minh đứng ở bên cạnh Lý Tiêu Lâm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hé nửa lời. Trên đường mời Từ đại phu về, hắn đã vận hết khả năng đem hành vi của Vương gia tóm lược lại nói cho Từ đại phu, nếu đã đến vậy mà Từ đại phu vẫn còn bị hoa ngôn xảo ngữ của tra Vương gia lừa gạt, hắn sẽ chỉ còn có thể, Ha ha……

“Khí huyết của Vương gia dư thừa, cũng không phải không khỏe.” Từ Tử Du buông cổ tay Lý Tiêu Lâm ra, trầm giọng nói.

Lý Tiêu Lâm nhoẻn miệng cười cười, “Nhưng bổn vương vẫn là cảm thấy không thoải mái biết làm sao bây giờ?”

Từ Tử Du xụ mặt, “Kia đại khái là bởi đây là lần đầu Vương gia đến biên giới Tây Bắc, còn có chút chưa quen với khí hậu nơi đây, nếu đã vậy, để ta pha cho Vương gia một chén thuốc điều trị thân thể đi.”

“Phiền ngươi.”

Từ Tử Du tiếp nhận giấy bút từ tay Nhược Minh, múa bút xoẹt xoẹt vài nhát liền……

Nhược Minh tiếp nhận, vừa vặn đọc qua, → _。→ bút tự của Từ đại phu quả là…… quá khó coi.

Lý Tiêu Lâm không thấy được sắc mặt của Nhược Minh, vươn tay cầm lấy phương thuốc, thậm chí còn chưa thèm xem, đã lập tức mở miệng khen, “Nét viết của Từ đại phu……”

Cúi đầu nhìn đến nét bút lông chẳng khác nào một nhúm gà bới kia, Lý Tiêu Lâm có điều gì muốn nói tiếp đều nói không đặng……

Nhìn chung, các vị lương y của Đại Lương Quốc cứ hở ra là sẽ phải kê đơn thuốc, vậy nên ai nấy cơ hồ đều luyện ra được nét chữ rất đẹp, còn như Từ Tử Du với ― bút tự phóng đãng như vậy, Lý Tiêu Lâm chưa bao giờ được thưởng thức.



Nghẹn nửa ngày, Lý Tiêu Lâm chỉ có thể đổi góc độ để khen ngợi, “Từ đại phu kê đơn thuốc quả nhiên……”

Lại đọc qua kỹ càng tỉ mỉ, trên đơn thuốc có kê một lượng hoàng liên[1] lớn, liền ngay đến hắn là người không có chút am hiểu gì về y thuật cũng có thể nhìn ra được, đối phương rõ ràng chính là cố ý. = _。=

Một đơn thuốc như vậy, chữ viết khó coi còn chưa nói, nội dung cũng rõ ràng không thuộc hàng cao siêu gì, mọi lời ngon tiếng ngọt định dùng để lấy lòng Từ Tử Du của Lý Tiêu Lâm, đều tắc ứ lại ở trong miệng.

Dù hắn có tiếp tục khăng khăng khẳng định bản thân bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, cũng không có khả năng mở miệng khen đơn thuốc này, Từ Tử Du thực sự là không lưu lại cho hắn bất luận một cơ hội nào.

Giương mắt nhìn về phía đối diện Từ Tử Du, đối phương đang diện khuôn mặt vô cảm mà nhìn hắn. Lý Tiêu Lâm trong lòng cảm thấy đè nén, chẳng nhẽ Từ Tử Du thực sự không có mảy may chút hứng thú gì đối với hắn?

Này sao lại có thể đâu!!! Y chính là được định mệnh gửi đến để trở thành một trong những ái nhân của hắn! Nhất định sẽ bị hắn mang về hậu viện của mình!!!

Nhược Minh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời, hắn cảm thấy mình thực sự đã xem nhẹ sức chiến đấu của Từ đại phu. Ngẫm lại cũng thấy đúng, một gia hỏa đã có thể trở thành ái nhân của Tướng quân, sao lại có khả năng tùy tùy tiện tiện đã bị Vương gia bắt cóc đi như vậy……

“Vương gia, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, bệnh của ngài thực mau là có thể khỏi hẳn. Vương gia xin thứ cho tại hạ thất lễ, ta còn muốn vì Tề Tướng quân chuẩn bị cơm trưa, cáo từ.” Sau khi nói xong, Từ Tử Du nhanh như bay mà hành lễ, lập tức liền phải rời đi.

Hai mắt Lý Tiêu Lâm sáng ngời, “Sao có thể? Tề Tướng quân cư nhiên ép ngươi vì hắn nấu cơm? Tử Du, không phải ta chê bai ngươi, nhưng có cái gọi là quân tử xa nhà bếp, ngươi đường đường là một nam nhân……”

“Ta là tự nguyện. Có thể vì Vũ Hiên nấu ăn khiến ta cảm thấy thực hạnh phúc.” Từ Tử Du không kiên nhẫn ngắt lời hắn. Cách suy nghĩ mà mẹ của y ghét nhất chính là cái gọi là “quân tử xa nhà bếp”, từ thuở y còn tấm bé đã chê bai phê phán không biết bao nhiêu lần. Quân tử xa nhà bếp chó má, trong nhà y từ trước đến nay luôn là ba y nấu cơm, Lý Tiêu Lâm đây là nói ba y không phải quân tử sao!!!

Lý Tiêu lâm nghe vậy trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn Từ Tử Du trở nên có chút quái dị. Hắn là đang ở trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ Từ Tử Du không thích lời ngon tiếng ngọt, mà chỉ thích thể loại khí phách uy vũ sao?

Không sai! Nhất định là vậy, bằng không sao y có thể sẽ thích cái khối băng khổng lồ kia!

Cũng phải nói thêm, hắn thực ra cũng đã từng được nghe nói về loại người thích phụ thuộc vào một kẻ cường giả, người kia nói điều gì, y liền làm cái đó. Chẳng lẽ Từ Tử Du cũng là thuộc loại người này? Vậy nên khi Tề Vũ Hiên sai y đi làm cơm, y liền ngoan ngoãn nghe theo.

Thất sách…… Nguyên lai y thích loại người cường thế một chút, mà không phải ôn nhu săn sóc lời ngon tiếng ngọt, vậy xem ra, nếu hắn muốn thành công tóm lấy Từ Tử Du, cần phải đổi sang một phương thức mới.

Thu lại nụ cười tươi tắn ở trên mặt, Lý Tiêu Lâm bày ra tư thế Vương gia, “Nếu vậy Tử Du liền mau đi đi, bất quá sau đó bổn vương gia cũng sẽ đi bái phỏng Tề Tướng quân, Tử Du tốt nhất là nấu nhiều một chút.”

Mí mắt Từ Tử Du giật giật, tên tra Vương gia đáng chết này là đang giằng co với y đúng không! Cũng hảo, phải để Tiểu Hiên Hiên nhìn thử coi, y chính là kiên trinh không đổi mà yêu Tiểu Hiên Hiên.

Thuận tiện cũng nhắc nhở hắn một chút, rằng nam nhân của ngươi đang bị người khác câu dẫn kia kìa, người dẫu sao cũng nên làm chút gì để đảm bảo được địa vị của bản thân đi.

Không cần làm quá nhiều, chỉ cần có thể để y ooxxxxoo…… liền hảo.

Dòng suy nghĩ của Từ Tử Du giống hệt một con ngựa hoang bị trĩ, nhắm thẳng tới phương hướng các loại hạn chế độ tuổi mà chạy như điên như dại……

Điều này lọt vào trong mắt Lý Tiêu Lâm, lại trở thành sau khi hắn đưa ra ý muốn cùng Tề Tướng quân dùng bữa, Từ Tử Du liền thuận theo mà lộ ra một nụ cười ngọt ngào [ đại vụ! ]

Quả nhiên! Từ Tử Du chính là thích loại nam nhân với tính cách cường thế, vậy xem ra, hắn còn phải biểu hiện khí phách một chút, mới có thể khiến đối phương ý thức được hắn so với Tề Vũ Hiên càng có ý vị nam nhân hơn nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.