Tề Vũ Hiên trầm mặc trong chốc lát, “Hẳn là vậy đi, nói không chừng y đã sớm nhận ra Thẩm Trọng thay lòng đổi dạ, chỉ là ngày ấy tận mắt chứng kiến được, nên mới hoàn toàn chết tâm.”
“Không sai, nhất định là như thế.”
“Liền tính là vậy, nhưng ta vẫn còn chưa biết y vì lý gì sẽ mến ta, lại mến ta ở điểm nào.” Tề Vũ Hiên thoáng lộ chút bối rối, hai mắt mất đi tiêu cự.
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Đoan nhìn thấy Tề Vũ Hiên vốn luôn bình tĩnh để lộ ra biểu cảm này, dẫu đối phương đã giải thích rõ tư vị của lòng mình, nhưng hắn biết, vị hảo hữu này của hắn là chân chính có tâm với vị tiểu Từ đại phu kia, bằng không đã chẳng đến nỗi rối rắm với loại vấn đề này.
Trong chớp nhoáng, Tề Vũ Hiên lập tức khôi phục lại thần thái lãnh khốc, tựa hồ như nỗi mê mang trong nháy mắt kia chỉ là một cơn ảo giác mà thôi.
“Ta đã từng nghĩ, bề ngoài của ta thực bình thường, tính cách cũng thập phần chất phác, thanh danh lại càng là thậm tệ, nói thật lòng, ngay cả bản thân ta cũng không rõ là dạng người gì sẽ thích nổi ta.” Tề Vũ Hiên không khỏi cười cợt tự giễu bản thân.
“Đừng nói vậy, những kẻ đó chỉ là không thấy được ngươi hảo đến cỡ nào mà thôi.” Ngô Đoan chợt cảm thấy chua xót, tức khắc thấu hận vị công chúa đã từng cự tuyệt hôn ước với đối phương, nếu không phải do nàng khăng khăng đòi tự sát để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421405/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.