Nhược Minh ― cũng chính là tên tiểu tư, vội vàng đổ thêm một ly trà mang đến, một bên đấm vai cho Lý Tiêu Lâm, một bên khẽ cười, “Vương gia đây là bị lá che mắt, trong quân danh này, không chỉ có mỗi tháo hán tử đâu, hôm qua ta lỡ ăn phải đồ hỏng, đi doanh trại quân y nhờ đại phu khám, ở đó, ta vậy mà gặp được một vị mỹ nam tử đâu.”
Dứt lời, hắn lẳng lặng liếc nhìn Lý Tiêu Lâm, đối phương vẫn giữ nguyên sắc mặt vô cảm nhấm nháp trà. Hắn ở trong lòng khẳng định, thú vui được An Bình Vương gia ưa thích nhất chính là dan díu với mỹ nhân, chỉ cần có mỹ nhân ở đó, địa phương kia dù nhàm chán cỡ nào đối phương cũng trụ vững được. Nghĩ vậy, hắn tiếp lời,
“Vị đại phu mỹ nhân kia lịch sự văn nhã, ôn nhu tuấn dật, khi nói chuyện với đám binh lính to lớn quê mùa cũng là khinh thanh tế ngữ, quả thực là phong tư vô song.” Nói đến đây, hắn lại vứt cho Lý Tiêu Lâm một cái liếc mắt nữa, đối phương vẫn chưa có phản ứng gì, điều này khiến hắn có chút ngẩn người. Dựa theo kinh nghiệm từ trước, chỉ cần hắn nói rằng mình đã tìm ra được một mỹ nhân, Vương gia sẽ lập tức hỏi đến diện mạo cùng tính cách, nhưng hôm nay sao lại có một phản ứng kỳ quái như vậy?
Nội tâm có chút bất an, Nhược Minh không dám nói tiếp, ai biết Vương gia lúc này đang ôm cái thể loại ý tưởng gì nữa, nếu đã muốn lưu lại lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421403/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.