“Hừ, không phải nói doanh trướng của hắn so với ta là nhỏ hơn sao? Vì cái gì ta cảm thấy còn lớn hơn của ta đâu? Bên trong bài trí như thế nào? Không phải mọi thứ rẻ rách đều cho ta, còn mấy thứ tốt Tề Vũ Hiên giữ lại hết cho bản thân đi? Nếu ta nhớ không nhầm, lông của những loại súc vật do ngoại tộc nuôi dưỡng được bện thành các loại thảm phi thường tinh tế mỹ lệ, Tề Vũ Hiên có phải hay không giấu những phẩm vật đó trong doanh trướng của hắn?”
Thị vệ canh cửa tức khắc vô ngữ, trong lòng lại nhịn không nổi mà cảm thấy sức tưởng tượng của vị Vương gia này quả là phong phú. Chưa kể đến từ trước đến nay Tướng quân đều thập phần mộc mạc, cái gì mà thảm lông tinh tế mỹ lệ, ở địa phương này có cái tác dụng quái gì? Đẹp thì thực đẹp, nhưng thời điểm đánh giặc ai lại sẽ bọc thảm lông lên chiến trường a? Những ngoạn ý nhi đó đều đã sớm cống nộp cho Hoàng đế bệ hạ, đổi thành vật tư, Tướng quân cũng dùng để thưởng cho các binh lính dưới trướng.
“Tránh ra, tránh ra, để ta vào xem.” Lý Tiêu Lâm đây là cố ý tới gây sự, hắn vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tề Vũ Hiên, cố tình Hoàng huynh còn cho phép đối phương quyền kiểm soát hắn. Hắn chính là phải ngốc ở nơi này non nửa năm trời, nếu không thể ra oai phủ đầu đối phương, vạn nhất kẻ này chèn ép hắn, kể từ nay về sau liền sẽ phiền phức khôn tả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421401/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.