Lý Tiêu Lâm bị Tề Vũ Hiên chặn họng, tức khắc nghẹn không nói nên lời, Lưu Thống lĩnh là vốn là vị võ tướng đi theo hắn hộ tống vật tư, suốt cả đường đi, hắn cũng đã ăn không ít mệt từ Lưu Thống lĩnh, đối phương tuy cả ngày cười nói sang sảng, nhưng há miệng ngậm miệng đều phải lôi bằng được ý chỉ của Hoàng huynh ra để bắt nạt hắn. Nếu không phải do người kia không ngừng đẩy nhanh tốc độ, còn liên tục thúc giục hắn, hắn cũng sẽ không đến nỗi uể oải vì xe ngựa, còn lãng phí gần hai tháng trời ròng rã trên đường.
[ Nguyên bản chỉ cần một tháng rưỡi là có thể đi hết toàn bộ lộ trình Lưu Thống lĩnh, …… ]
Tề Vũ Hiên thấy Lý Tiêu Lâm không chịu hé miệng nữa, liền khẽ gật đầu, thúc ngựa vượt lên phía trước đoàn quân. Các năm trước, người hộ tống vật tư đều là Lưu Thống lĩnh, người này cùng Ngô Đoan quan hệ không tồi, phỏng chừng là có thể hỏi thêm hắn về ý chỉ của bệ hạ.
Lý Tiêu Lâm âm trầm buông rèm xuống, thở phì phì nuốt một ngụm trà. Tên tiểu tư bên cạnh vô cùng thuần thục việc xem mặt đoán ý, vội vàng cười tủm tỉm đổ thêm trà, khuyên giải an ủi Lý Tiêu Lâm.
Lý Tiêu Lâm nhìn dáng vẻ ân cần của tên tiểu tư, nhào lên ôm chầm lấy hắn, cuốn hắn vào trong lồng ngực hôn một cái, “Còn may vẫn có ngươi, bằng không ta quả thực là chán muốn mệnh.”
Tên tiểu tư sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng né né
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421400/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.