Gã không thích có người nhìn gã chữa bệnh, cũng không thích người khác giúp gã sắc thuốc, tự mình sáng sớm phẩy quạt nổi lửa, lúc này nghe thấy Triệu Kiếm Quy tiến vào cũng chỉ bất quá thoáng nhướng mắt, coi như lười dây dưa với hắn.
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta tới lấy dược.”
Diêm đại phu: “Chưa xong.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Còn phải đợi bao lâu?”
Diêm đại phu: “Xong ngay.”
Triệu Kiếm Quy đành phải chờ.
Hắn nghĩ rằng mình phải mau chóng báo việc này cho Tiểu Lâm biết, để nhờ Tiểu Lâm truyền tin về Hạo Nhiên Minh, chắc chắn không thể để đại kế của Ma Giáo hoàn thành.
Thuốc còn chưa sắc xong.
Trong lòng Triệu Kiếm Quy khó chịu, rất muốn kiếm người nói chuyện. Hắn nhớ Quý Hàn từng nói Diêm đại phu xuất thân từ Y Tiên cốc, cũng có thể là sư huynh đệ với phu quân của tam sư muội, liền mở miệng dò hỏi: “Diêm đại phu, ngươi đến từ Y Tiên cốc sao?”
Diêm đại phu nhìn liếc qua hắn, không thèm trả lời.
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Không biết ngươi theo sư phụ nào?”
Diêm đại phu đã rót thuốc ra chén.
Triệu Kiếm Quy: “Chắc là ngươi có biết thần y Mạc Thanh Phong trong cốc?”
Diêm đại phu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt sâu cay: “Chuyện của ta, ngươi không cần quản.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Diêm đại phu bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, lại rũ mắt hạ giọng: “Thuốc đã sắc xong.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Triệu Kiếm Quy đành phải bưng chén thuốc rời đi.
Lúc hắn quay lại, Vệ Kỳ đã rời đi, Tiểu Lâm cùng đại thị nữ canh giữ ở ngoài cửa, hắn không dám quang minh chính đại nói với Tiểu Lâm chuyện này, đành phải đi vào, Quý Hàn ngồi ở bên cạnh bàn, cau mày hỏi hắn vì sao lâu như vậy mới trở về.
Triệu Kiếm Quy nói: “Thuốc sắc hơi lâu.”
Hắn vừa nghe những lời này, lòng đã sớm lạnh hơn phân nửa, giờ phút này không còn biết phải nói gì với Quý Hàn, chỉ lẳng lặng bưng chén thuốc qua, cũng ngồi xuống, nhìn Quý Hàn uống.
Quý Hàn nhấp một ngụm nhỏ, đầu mi nhất thời nhíu lại một đường, nhếch môi mất một lúc rồi mới nhỏ giọng than thở rất là đáng thương: “Quá đắng đi.”
Triệu Kiếm Quy thở dài.
“Đắng cũng phải ngoan ngoãn uống hết.” Triệu Kiếm Quy nghiêm mặt nói, “Không cho đổ.”
Quý Hàn hừ nhẹ một tiếng, lại nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói: “Ta không sợ đắng, ta cũng không có định đem đổ.”
Triệu Kiếm Quy lại thở dài, nói: “Ngươi uống hết thuốc, ta sẽ cho người đi mua kẹo hồ lô.”
Một ngụm thuốc tiếp theo làm Quý Hàn sặc đến đổ lệ, khụ hồi lâu, mới vừa nổi giận vừa nói: “Không cho ngươi xuống núi nữa!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn tựa hồ cảm thấy có gì đó sai sai, lại vội vàng nói: “Bổn tọa không có sợ đắng!”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ngươi cứ uống hết trước đã.”
Quý Hàn trầm mặc, nhìn chằm chằm vào chén thuốc, khẽ cắn môi, rồi uống một hơi cạn sạch.
Triệu Kiếm Quy không kiềm được mà thoáng lộ ra tiếu ý, nhỏ giọng khen: “Thật sự là một đứa trẻ…… ma đầu không sợ đắng a.”
Quý Hàn: “……”
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười nhẹ của Tiểu Lâm cùng đại thị nữ.
“Cười cái gì!” Quý Hàn tức giận dị thường, “Còn cười nữa thì tự đến Hình đường lĩnh phạt rút lưỡi!”
Ngoài cửa nhất thời không còn thanh âm.
Quý Hàn quay đầu, liền thấy Triệu Kiếm Quy tựa hồ cũng đang cười.
Ý cười đạm nhạt, hơi khó để nhận ra, Quý Hàn thoáng ngẩn ra, bỗng nhiên trợn mắt nhìn hắn.
Quý Hàn nói: “Ngươi cũng muốn đi Hình đường à!”
Triệu Kiếm Quy không cười nữa, hắn có chút kích động.
Đó, lại đến rồi!
Cũng qua mấy ngày rồi không gặp tình huống gì có thể đối đáp theo bí kíp nha!
Tiểu Lâm chậm chạp không chịu đưa thêm bí kíp của các tiền bối viết, hắn đã bắt đầu lo rằng mình chịu không nổi nữa!
“Không cần phải đi Hình đường trong giáo.” Triệu Kiếm Quy chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn đến ‘Hình đường’ của giáo chủ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]