Chương trước
Chương sau
Lúc đầu Quý Hàn không rõ ý tứ những lời này của Triệu Kiếm Quy, chỉ có thể nhíu mày nhìn hắn, đợi đến khi trấn tỉnh lại thì không khỏi trợn mắt nhìn hắn, mở miệng nói: “Ngươi lại nói linh tinh!”

Triệu Kiếm Quy tự hỏi hắn nói linh tinh chỗ nào, rõ ràng là bí kíp này linh tinh mà, quỷ mới biết mấy võ lâm tiền bối này rốt cuộc trải qua những chuyện gì rồi mới có thể viết ra những lời như vậy. Nhưng hắn không dám để lộ ra vẻ mặt quá nhiều, chỉ có thể gồng người ra vẻ thâm tình, tiếp tục tỏ vẻ chân thành, đưa mắt nhìn Quý Hàn.

Hắn đã sớm thăm dò tính tình của Quý Hàn, biết người trẻ tuổi thì da mặt rất mỏng, những lời không biết xấu hổ như vậy, y tuyệt đối đỡ không được.

Quý Hàn đón ánh mắt của hắn, quả thực á khẩu không trả lời được.

Y ngốc lặng ngồi một lát, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mặt cũng phải đỏ lên, vội vàng nghiêm mặt thẳng lưng nói với Triệu Kiếm Quy: “Ngươi đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.”

Triệu Kiếm Quy thật sự còn muốn nói thêm gì đó để chọc ghẹo y, nhưng lại lo rằng Quý Hàn vốn nóng tính sẽ tức giận, đành phải đứng lên, không nói một lời đi ra ngoài.

Quý Hàn bỗng nhiên gọi hắn lại: “Diêm đại phu nói ta mấy ngày này nên đi lại nhiều hơn.”

Bước chân của Triệu Kiếm Quy dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía Quý Hàn, hắn không hiểu y có ý gì, chỉ có thể đợi Quý Hàn nói tiếp.

Quý Hàn lại không nói gì, hai người cứ thế ngẩn ngơ giật mình nhìn đối phương hơn phân nửa khắc, Quý Hàn bỗng nhiên nổi giận, trầm giọng mắng: “Ngươi cái tên ngốc tử này.”

Triệu Kiếm Quy: “…… A?”

Quý Hàn trầm mặt đuổi hắn đi ra ngoài.

Triệu Kiếm Quy một mảnh mơ hồ mà đi ra ngoài cửa, Quý Hàn lại gọi đại thị nữ vào, ngay khi đại thị nữ đi qua chỗ Triệu Kiếm Quy liền quay đầu cho hắn một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Triệu Kiếm Quy càng trở nên mơ hồ.

Hắn thấy đại thị nữ đi vào phòng rồi liền dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Lâm, Tiểu Lâm kịp thời hiểu ý, cao giọng nói: “Triệu đại hiệp, tiểu nhân đưa ngài trở về.”

Quý Hàn trong phòng hiển nhiên cũng nghe thấy, nhưng không ngăn cản.

Đến khi hai người về được phòng của Triệu Kiếm Quy rồi, Triệu Kiếm Quy xác định không có ai theo bọn họ liền vội đem chuyện mình vừa nghe nói hết ngọn ngành cho Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm kinh hãi biến sắc: “Triệu đại hiệp, việc này ta sẽ lập tức hồi báo Hạo Nhiên Minh!”

Lòng Triệu Kiếm Quy rối rắm, hắn không đáp lời.

Tiểu Lâm lại nói: “Triệu đại hiệp, ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý công văn gửi tới ma giáo nhiều hơn.”

Triệu Kiếm Quy gật gật đầu.

Tiểu Lâm lo nghĩ, lại lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chẳng qua việc này cơ mật, giáo chủ chắc là sẽ giấu văn tự đi, Hạo Nhiên Minh nếu bị một kiếp nạn này……”

Triệu Kiếm Quy: “…… Ta sẽ chú ý nhiều hơn.”

Tiểu Lâm cầm tay Triệu Kiếm Quy thật chặt: “Triệu đại hiệp! Hạo Nhiên Minh tất cả đều dựa vào ngài!”

Triệu Kiếm Quy không nói gì.

Hắn thầm an ủi chính mình, Ma Giáo muốn gây bất lợi với Hạo Nhiên Minh, nếu hắn có thể kín đáo tìm ra mật đạo sau núi của Ma Giáo thì sẽ cứu được mấy trăm tính mạng của Hạo Nhiên Minh.

Vai mang hiệp nghĩa, hắn vốn nên như thế.

Nhưng đến khi Hạo Nhiên Minh biết kế sách của Ma Giáo, thật sẽ không cẩn thận bố trí, mượn cơ hội này phản công sao?

Đến lúc đó mấy trăm tính mạng giáo chúng Ma Giáo, sẽ tính trên đầu ai?

Hắn đã không biết nên lựa chọn như thế nào cho phải.

……

Nhưng nói cũng đã nói xong, Tiểu Lâm đã chuẩn bị rời đi.

Gã đi ra cửa, bỗng nhiên lại vòng trở về.

“Triệu đại hiệp, còn có một chuyện.” Tiểu Lâm ấp úng nói, “Còn một chuyện, ta nên nói với ngài một câu.”

Triệu Kiếm Quy hỏi: “Làm sao?”

Tiểu Lâm e dè nói: “Triệu đại hiệp, câu nói vừa rồi của giáo chủ có ý tứ…… Đại khái là mong ngài mỗi ngày dìu y đi một vòng.”

Triệu Kiếm Quy bừng tỉnh đại ngộ.

Tiểu Lâm lại nói: “Triệu đại hiệp, ngài phải nắm lấy cơ hội.”

Triệu Kiếm Quy: “…… Được, ta sẽ cố gắng.”

Tiểu Lâm lại nói: “Giáo phái có chỗ tuyệt mật, ngay cả ta cũng không thể đi vào, địa hình Ma Giáo phức tạp, nếu Triệu đại hiệp có thể dỗ giáo chủ đem ngài đi xem chung quanh, rồi vẽ lại bản đồ địa hình sẽ giúp ích vào ngày Hạo Nhiên Minh tấn công Ma Giáo dọn sạch ác nhân.”

Triệu Kiếm Quy đã nói không nên lời.

Tiểu Lâm tựa hồ là phát giác có chỗ không đúng, liền phồng mặt dặn dò cẩn thận: “Triệu đại hiệp, ngài chớ quên thân phận của mình.”

Triệu Kiếm Quy nghiêm mặt: “Ngươi không cần nhiều lời, chuyện cần nhớ ta tất nhiên sẽ nhớ.”

Tiểu Lâm gật đầu nói phải.

Gã vội vàng rời đi, bỏ lại Triệu Kiếm Quy ngồi một mình trong phòng.

Hạo Nhiên Minh cùng Tiểu Lâm, vì có thể bắt hắn lừa Quý Hàn, cũng thật hao tâm tốn sức.

Triệu Kiếm Quy chỉ cảm thấy lòng mình dần dần thắt lại.

Hắn làm sao có thể quên, hắn là võ lâm danh hiệp, này hết thảy vốn là kế sách của bọn hắn.

Hắn bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có người đi tới.

“Triệu công tử, giáo chủ có chuyện muốn nói cùng ngài.”

Thanh âm này là của đại thị nữ, Triệu Kiếm Quy bước ra mở cửa, liền thấy đại thị nữ mỉm cười với hắn.

“Giáo chủ gọi ngài mỗi sáng qua đó.” Đại thị nữ khẽ cười nói, “Đi giúp y tản bộ quanh giáo.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Người trẻ tuổi đích xác là da mặt mỏng, vừa rồi vì sao không chịu nói thẳng như thế, còn phải bắt người đến truyền lời.

Đại thị nữ che mặt cười nhìn hắn: “Triệu công tử, giáo chủ rất là thích ngài đó.”

Triệu Kiếm Quy hơi hơi nhăn mày.

“Ta biết.” Hắn trầm giọng nói, “Ngươi nói với y, ta sẽ đến.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.