Ngay sau đó… Lạc Sở Hàn thấy vậy, trong mắt liền lóe lên tia mừng rỡ như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng, lập tức bước lên một bước, ôm quyền nói:
“Chấp sự đại nhân… tên Lăng Thiên này vô cớ động thủ đánh người, thỉnh ngài làm chủ công bằng cho đệ tử!”
Hàn chấp sự nhíu mày, ánh mắt dời sang Lăng Thiên.
“Ngươi là… đệ tử mới gia nhập ngoại môn sao?”
“Vâng.” – Lăng Thiên bình tĩnh đáp.
“Vậy… tại sao lại ra tay với đồng môn?” — Hàn chấp sự liền nói tiếp.
Lăng Thiên không hề hoảng loạn, chậm rãi cúi đầu nói:
“Bẩm, chấp sự đại nhân… là hai kẻ này chủ động chặn đường, tên Sở Hàn kia động thủ khiêu khích trước. Đệ tử chỉ là phòng vệ.”
Hai tên đệ tử đứng sau Lạc Sở Hàn lập tức kêu oan:
“Hắn nói bậy, rõ ràng là tên Lăng Thiên đó ra tay trước!”
Không khí nhất thời rối loạn, tiếng xì xào xung quanh cũng vang lên…
Ngay lúc đó, một giọng nói lười nhác lại vang lên từ phía sau:
“Ta thấy rõ…?”
Tất cả nghe theo âm thanh, quay đầu nhìn lại…
Trần Sương vẫn ngồi trên tảng đá, tay cầm bầu rượu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Hàn chấp sự.
“Là hai tên kia chặn đường trước, sau đó tên Sở Hàn cũng xuất hiện. Tiểu tử kia chưa kịp làm gì, thì bọn họ đã vây hắn lại rồi.”
Hàn chấp sự nhìn sang Trần Sương thật lâu, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.
“Trần Sương… ngươi cũng ở đây sao?”
“Ở đây hay không… có ảnh hưởng đến việc ngươi xử lý chuyện này đâu chứ?” – Trần Sương nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5103807/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.