Trong khi Lăng Thiên đang trên đường đi múc nước từ con suối bên cạnh dược viên, hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí quen thuộc. Động tác trong tay khẽ dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên — trước mặt đã có hai tên đệ tử ngoại môn đứng chắn ngang.
Hắn đặt thùng nước xuống đất, chắp tay ôm quyền, giọng nói bình thản:
“À… Không biết hai vị sư huynh tìm tiểu đệ có chuyện gì sao?”
Còn chưa dứt lời, phía sau hai người kia bỗng xuất hiện thêm một bóng người. Khuôn mặt ấy… quen thuộc đến mức khiến hắn suýt bật cười.
Người kia khoanh tay, nhếch mép, giọng điệu mỉa mai như gặp lại cố nhân:
“Ây dô… ta cứ tưởng ai, hóa ra là tên Lăng Thiên ngươi. Không ngờ với khả năng của ngươi… cũng có ngày chui được vào Dược Đan Môn đấy, ha ha…”
Ánh mắt Lăng Thiên khẽ lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe môi cong nhẹ:
“Ồ… thì ra là nhị thiếu gia của Lạc gia, kẻ lúc trước bị ta đánh cho bò dưới đất đấy sao?”
Thì ra người đó là Lạc Sở Hàn — [Luyện Khí tầng ba], nhị thiếu gia của Lạc gia… không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Hai tên đệ tử ngoại môn bên cạnh liền biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Lạc Sở Hàn, như chờ lệnh.
Gân xanh trên trán Lạc Sở Hàn khẽ giật giật, nụ cười méo đi thấy rõ…
Thấy cảnh tượng trước mắt, không ít đệ tử ngoại môn của Dược Đan Môn dừng lại, vây thành một vòng xung quanh để xem chuyện. Tiếng bàn tán xì xào lập tức vang lên không ngớt.
Nhóm của Tô Giảng cũng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5046942/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.