Ngay sau đó, Lăng Thiên liền khẽ nhếch môi cười lạnh như đã biết trước… không hề chần chừ, cơ thể xoay người như cơn gió, một cú đá chính xác vào Lâm Khinh Vũ, đá bay thẳng về phía yêu thú đang lao tới. Tiếng gầm giận dữ vang vọng, cát bụi mờ bay lên, tạo nên một cảnh tượng đầy nguy hiểm.
Chưa dừng lại, Lăng Thiên liền giật lấy tấm “phù tìm đường” đang lơ lửng gần hố, ánh sáng từ tấm phù phản chiếu lên mặt hắn, khiến khung cảnh càng thêm huyền bí.
Một nhịp thở sâu, hắn xoay người, bật mạnh từ mép hố, lao xuống vực sâu thẳm, nơi bóng tối đặc quánh nuốt chửng, đáy hố không hề lộ diện. Gió xoáy rít qua, cơ thể hắn lảo đảo trong chân không, ánh sáng từ phù tìm đường như dẫn lối, chiếu rọi từng bước trong màn đêm vô tận…
Trong không gian tối tăm vô tận, Lăng Thiên cảm giác cơ thể mình như đang rơi chậm lại, gió lạnh lẽo quét qua tai, xung quanh chỉ còn tiếng gió gào nhẹ như vọng từ hư không sâu thẳm.
Đúng lúc ấy, giọng Nhóc quản gia đột nhiên vang lên trong đầu, mang theo chút hả hê lẫn khinh thường:
“Hay lắm… chủ nhân. Lần đầu gặp đã thấy tên đó khả nghi rồi!”
Nghe vậy, Lăng Thiên khẽ bật cười giữa không trung, tiếng cười vang vọng trong bóng tối:
“Ha ha… Ta cũng nghi ngờ từ lúc nghe hắn nói mình thuộc Lâm gia! Ta theo phụ thân làm ăn bao năm, chưa từng nghe đến cái gọi là Lâm gia đó bao giờ… Rốt cuộc thì cũng chỉ là tên lừa bịp, lợi dụng lòng tin của kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5015473/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.