Sau khi ổn định lại hô hấp, Lăng Thiên đang ngồi một góc yên tĩnh gần võ đài nghỉ ngơi. Trên bệ đá mát lạnh, hắn khoanh chân điều tức, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh.
Không xa đó, một nhóm thí sinh đã vượt qua vòng hai đang tụ tập với nhau, bàn tán xôn xao, giọng nói đan xen đủ loại cảm xúc — người thì mừng rỡ vì còn sống, kẻ thì vẫn chưa hết run rẩy khi nhớ lại cảnh con yêu thú trắng gào thét trong Mê Linh Trận.
Trên khán đài cao, hàng chục đệ tử ngoại môn mặc áo vàng nhạt của Dược Đan Môn đang chăm chú theo dõi, ánh mắt đánh giá từng thí sinh một. Thỉnh thoảng có người ghi chép lại điều gì đó, có người đứng khoanh tay, vẻ mặt bình thản nhưng trong đáy mắt lại lóe tia tò mò về lứa thí sinh năm nay.
Một vài phút trôi qua…
Từ trên không của pháp trận, hai bóng người khác lại từ từ hạ xuống, giống như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng thả xuống võ đài nhỏ chính giữa.
Khi đôi chân họ vừa chạm đất, âm thanh uy nghiêm của vị trưởng lão lập tức vang vọng khắp quảng trường:
“Linh Tiêu… vượt qua vòng hai!”
Rồi ngay sau đó, một giọng khác nối tiếp:
“Bát Sương… vượt qua vòng hai!”
Hai người kia thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi khu vực trung tâm, tiến đến khu vực nghỉ ngơi của thí sinh.
Chưa đầy một hơi thở sau, âm vang lớn hơn, dứt khoát hơn lại cuộn trào trong không trung:
“Vòng hai — Mê Linh Trận — đến đây kết thúc!”
Âm thanh như sấm động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5016911/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.