Sau một lúc chờ đợi, từng thí sinh một bắt đầu lấy hết dũng khí bước vào cánh cửa khổng lồ. Khi họ vừa tiến đến gần, một tấm màn chắn linh lực trong suốt liền rung nhẹ.
Xoẹt—!
Một luồng ánh sáng lướt qua, thân ảnh họ lập tức chìm vào trong mê cung, bóng dáng mờ dần rồi biến mất hoàn toàn.
Không lâu sau, lại thêm vài người bước vào, mỗi người một vẻ: kẻ run rẩy, kẻ kiên nghị, kẻ nóng lòng, kẻ tràn đầy quyết tâm. Từng bóng người dần dần biến mất sau lớp màn.
Thấy dòng người tiến vào ngày càng thưa, Lâm Khinh Vũ liền liếc mắt sang, nháy mắt một cái, tựa như ra hiệu:
“Chờ thêm chút nữa…?”
Đợi đến khi gần như tất cả thí sinh đã đi vào, xung quanh chỉ còn lác đác vài người đang gom hết dũng khí còn sót lại.
Lúc này, Lâm Khinh Vũ mới khẽ động một tiếng, đưa tay vào trong áo, rút ra một tấm phù màu vàng nhạt, bên trên có những đường vẽ ngoằn ngoèo như ký tự cổ xưa.
Hắn nhẹ giọng:
“Đây… là phù tìm đường.”
Nói xong, hắn vận linh lực vào đầu ngón tay, điểm nhẹ lên tấm phù.
Vù—!
Phù văn trên mặt phù lập tức sáng lên, tỏa ánh quang mang mờ ảo, rồi… tấm phù bay lên, lơ lửng ngay trước mặt hai người như đang tự tìm phương hướng.
Lâm Khinh Vũ quay sang hắn, nở nụ cười tự tin:
“Đi thôi, La đạo hữu…!”
Hai người sải bước tiến vào màn chắn linh lực.
Xoẹt—! Khoảnh khắc cơ thể xuyên qua màn chắn, Lăng Thiên cảm nhận rõ ràng một luồng lực vô hình quét qua toàn thân, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5010106/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.