Nghe Lăng Thiên nói vậy, Lâm Khinh Vũ liền bật cười, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ:
“Haizz… đạo hữu nói chẳng sai. Nói là dễ, nhưng thực tế thì…”
Lâm Khinh Vũ hạ giọng, đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, nét mặt thoáng chua chát.
“…nếu gặp phải mấy tên có gia thế hoặc hậu thuẫn mạnh, bọn chúng sẽ liên thủ lại với nhau. Đến lúc chọn đối thủ, chúng sẽ nhắm ngay những kẻ ‘cô lẻ’ như ta và ngươi.”
Nói đến đây, Lâm Khinh Vũ khẽ thở dài, rồi lại ngẩng đầu, cười đầy hàm ý:
“Bất quá… nghe nói vòng này cũng có chút vận khí. Nếu đạo hữu gặp người dễ đối phó thì xem như thuận lợi. Chỉ cần thắng một trận, là đủ điều kiện rồi… ha ha!”
Ánh mắt Lâm Khinh Vũ lướt qua Lăng Thiên, tựa như vừa đánh giá vừa thử đoán thực lực:
“Có điều… ta thấy đạo hữu tuy nói mình là tu sĩ nhỏ, nhưng khí độ bình thản, e rằng không đơn giản như vẻ ngoài.”
Lâm Khinh Vũ chắp tay, cười nửa đùa nửa thật:
“Hy vọng khi đó… chúng ta không gặp nhau trên đài đấu. Nếu không, ta đây sợ mình sẽ thua thảm mất... ha ha.”
Nghe Lâm Khinh Vũ nói vậy, Lăng Thiên chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản. Hắn nhẹ nhàng khoát tay:
“Lâm thiếu gia nói quá lời rồi. Ta chỉ là một kẻ không đáng nhắc đến, chưa từng trải qua đại chiến gì đáng kể. Nếu thực sự phải lên đài đấu… thắng hay thua còn phải xem tạo hóa.”
Ánh mắt hắn vẫn ôn hòa, không kiêu ngạo cũng chẳng thấp thỏm:
“Huống chi, ta cũng không mong phải giao thủ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4993972/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.