Khoang tàu “phi chu” rộng rãi nhưng không quá đông người, ánh sáng linh khí từ trần thạch chiếu xuống, lấp lánh như những hạt sao li ti. Tiếng gió rít qua các khe hở, mang theo hương vị ẩm lạnh của mây trắng, tạo nên một không khí vừa trầm lắng vừa căng thẳng. Lăng Thiên ngồi đối diện Lâm Khinh Vũ, ánh mắt trầm ổn, chăm chú lắng nghe…
Một lúc lâu sau, Lâm Khinh Vũ thở dài, rồi nói tiếp:
“Khi lên được khảo trường thì mới gọi là khảo thí thực sự. Còn về vòng hai thì… haiz, lại chính là vòng khiến ta bị loại nhiều lần liên tiếp…!”
Lăng Thiên nhíu mày, ánh mắt thoáng chút tò mò, chậm rãi hỏi:
“Vòng hai… là gì? Mà lại khiến Lâm thiếu gia lại thất bại?”
Lâm Khinh Vũ liếc nhìn hắn, giọng nhỏ dần, nói khẽ:
“Vòng hai… chính là mê cung!”
Lăng Thiên lại nhíu mày, hỏi:
“Mê cung? Ý của Lâm thiếu gia là…?”
Lâm Khinh Vũ nghiêm túc giải thích:
“Đó không phải mê cung bình thường…! …Mà là Mê Linh Trận, được bày trí bởi các trưởng lão Dược Đan Môn. Bước vào là thử thách về sự bình tĩnh, đủ thông minh, nhanh trí và có sự quyết đoán thực sự của mỗi người. Không ít kẻ mới bước vào đã bị linh trận ép đến kiệt sức, phải rút lui.”
“Tường mê cung đó được khắc hàng trăm ký tự cổ, linh khí xoay chuyển liên tục, tạo nên những ảo cảnh khiến người lạc lối. Không những thế, khi bước vào thì hoàn toàn không thể sử dụng được linh lực… Chỉ một sơ suất nhỏ thôi, là người ta sẽ mất phương hướng, thậm chí bỏ cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4945181/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.