Lăng Thiên vẫn đứng yên bất động, thần sắc không đổi, đôi mắt đen sâu thẳm không lộ ra bất cứ dao động nào.
Trong khoảnh khắc ấy, tên kia lại cảm giác như đối phương khó dò hơn tưởng tượng. Liền thay đổi ánh mắt, nói tiếp:
“Tại hạ xin tự mình giới thiệu, ta… Lâm Khinh Vũ (林清宇),đại thiếu gia của Lâm gia, danh tiếng truyền khắp Ngụ Sở Thành… Không ai không biết đến. Mà… Không biết đạo hữu đây là?”
Nghe vậy, Lăng Thiên khóe môi khẽ nhếch, như thể đã đoán được kiểu người này ngay từ ánh mắt đầu tiên. Hắn không vội, giọng bình thản đến mức không thể bình thản hơn:
“À… tại hạ… La Minh Vũ, chỉ là một tu sĩ nhỏ, không dám so với Lâm thiếu gia của Lâm gia đây.”
Nghe vậy, Lâm Khinh Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó bật cười lớn, vẻ như càng hứng thú hơn:
“Ha ha… La đạo hữu quá khiêm tốn rồi! Có thể đứng trên phi chu này, ai dám nói mình tầm thường?”
Lăng Thiên khẽ lắc đầu, giọng khẽ cười, đáp:
“Để Lâm thiếu gia chê cười rồi…!”
Thấy Lăng Thiên vẫn giữ thái độ khách khí nhưng dè chừng, Lâm Khinh Vũ liền bước lên nửa bước, cười cười nói:
“Đạo hữu đã nói vậy… thì gặp nhau trên phi chu này cũng xem như có chút duyên phận. Nào… mời La đạo hữu vào bên trong nói chuyện. Gió trên boong tàu khá mạnh, đứng lâu e không tiện.”
Lời nói nghe thì hòa nhã, nhưng ẩn sau đôi mắt lại lóe qua một tia tinh quang khó dò. Lâm Khinh Vũ khẽ nghiêng người, làm động tác mời, thái độ tự nhiên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4945180/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.