Bỗng âm thanh quen thuộc của Nhóc Quản Gia vang lên trong đầu hắn, mang theo chút kinh ngạc:
“Đó là... Hàn thể...?”
Nghe vậy, Hứa Lăng Thiên nhíu mày, khẽ hỏi:
“Hàn thể...? Là gì chứ?”
Giọng Nhóc Quản Gia lúc này trở nên trầm hơn, xen lẫn chút kính sợ:
“Hàn thể... hay còn được gọi là Hàn Băng Nguyên Thể, là một trong những thể chất hiếm có nhất trong thiên hạ… Vạn năm mới có một! Người mang thể chất này, từ khi sinh ra đã hấp thụ hàn khí của trời đất, cơ thể lạnh hơn người thường gấp mấy lần.”
“Nếu tu luyện công pháp hệ băng hoặc thủy, tốc độ hấp thu linh khí sẽ gấp mười lần người thường. Luôn đứng trên kẻ cùng cảnh giới, uy lực mạnh mẽ vô cùng. Nhưng đi kèm đó, nó lại là một con dao hai lưỡi… Khi phải tiếp xúc với nó quá lâu, hàn khí trong cơ thể luôn liên tục ăn mòn kinh mạch, cơn đau thấu xương, người thường khó có thể chịu được…!”
“Và đến một lúc nào đó, khi cơ thể không thể chống đỡ được nữa, hàn khí trong cơ thể thoát ra không ngừng, phải chịu cơn đau như bị hàng nghìn cây kim đâm vào kinh mạch, cơ thể bị hàn khí bao phủ, thấm vào da thịt… từ đó trở thành tượng băng, tan vỡ mà hóa thành hư vô. Đó cũng là thứ mà chủ nhân đời thứ ba đã phải chịu đựng… Và cái chết ấy cũng được xem là sự giải thoát cuối cùng… !”
“Người mang trong mình hàn thể còn được xem là kẻ mang tai họa, nếu không khống chế tốt hàn khí ấy, người mang hàn thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4903380/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.