Không biết đã trôi qua bao lâu, nàng dần mở mắt. Trước mắt là một không gian hoàn toàn xa lạ — nàng bỗng xuất hiện ở giữa tòa thành, kiến trúc cổ kính nhưng uy nghi, tường thành được khắc những ký tự lấp lánh như ánh sáng phản chiếu từ linh khí, núi non trập trùng, khí linh tràn ngập, từng làn khói trắng bốc lên từ các tòa tháp, xen lẫn âm thanh huyền bí, trầm ổn vang vọng khắp nơi.
“Đây là… đâu?” — nàng khẽ lẩm bẩm.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên:
“Chào mừng đến với… Tọa Tiên Đài.”
Trong không khí bỗng tụ lại làn khói trắng, Nhóc Quản Gia dần xuất hiện từ đó. Sau một hồi quan sát nàng ấy, nhóc ấy liền nở nụ cười trên mặt…
“Tọa… Tiên Đài?” — nàng lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
Nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo như băng, giọng nói vang vọng trong đầu:
“Nhóc con… rốt cuộc ngươi là ai?”
Âm thanh ấy vang lên như gợn sóng trong thức hải, nhưng hắn chỉ khẽ cười nhạt, bước đi thong thả, tay chắp sau đầu.
“Ta ư?” — Hắn nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lên nét trầm tĩnh — “Ta cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi…!”
Một luồng gió nhẹ lướt qua, áo hắn khẽ bay, nụ cười vẫn hờ hững, tựa như chẳng màng thế sự — nhưng sâu trong ánh mắt ấy, lại ẩn chứa một tia u buồn khó tả.
Một lúc lâu sau, khi nghe Nhóc Quản Gia giải thích về nơi này, vẻ cảnh giác trong mắt nàng dần tan biến, thay vào đó là sự bình thản xen chút mệt mỏi.
Trong lúc ấy, Hứa Lăng Thiên vừa đi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4903381/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.