Ngay lúc đó, sau khi chạy được một đoạn, cô gái bỗng dừng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn chăm chú Hứa Lăng Thiên. Hắn cảm thấy khó hiểu, quan sát một lúc nhưng không thấy có chút linh lực nào từ người cô gái ấy. Hắn dần buông lỏng cảnh giác, hơi ngập ngừng, buột miệng hỏi:
“Cho hỏi… cô nhóc là ai vậy?”
Cô gái nghe vậy xững người một chút, đôi mắt tròn xoe, nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười tinh nghịch, giọng trong trẻo trả lời:
“Ta… ta là Lạc Vân Nhi. Ngươi không nhớ ra tên ta sao…?”
Thì ra cô gái đó tên là Lạc Vân Nhi (洛云儿),là con gái của Lạc Tĩnh Xuân — con trai thứ của Lạc Minh Thanh, là bảo bối của Lạc gia. Cô bé tuy còn nhỏ, nhưng được gia chủ Lạc gia rất coi trọng và yêu quý.
Khi biết được tên cô gái ấy, Hứa Lăng Thiên khẽ lắc đầu, nét mặt trầm tư:
“Ừ… ta biết rồi…!”
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy một khoảng trống, như thể có điều gì quen thuộc mà lại không nhớ ra được. Hắn cau mày, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc vẫn mờ mịt, cảm giác ký ức không hề xuất hiện.
Lạc Vân Nhi im lặng, ánh mắt thoáng trầm tư như đang nghĩ điều gì đó. Hứa Lăng Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng yên quan sát cô.
Bỗng nhiên, cô bé bật cười tinh nghịch và nắm tay hắn kéo đi, nhanh như một cơn gió. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị cuốn theo giữa dòng người nhộn nhịp của lễ hội Minh Nguyệt Tiết…
Hai đứa trẻ chạy tung tăng qua các gian hàng, tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849465/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.