Thời gian chuyển biến đến vài ngày sau. Sáng hôm đó, trong không khí tĩnh lặng hiếm có của Hứa phủ, dường như mọi người đều đã ra ngoài, chỉ còn tiếng chim hót lẻ loi và gió thổi qua hành lang. Hứa Lăng Thiên đứng giữa sảnh, ánh mắt chăm chú, thân thể nhẹ nhàng tản ra luồng khí thanh khiết.
“Luyện Nhất Thể, khai…”
Tiếng hô vừa dứt, trên trán đã xuất hiện một dấu ấn trắng, luồng khí xung quanh cũng lập tức mạnh mẽ hơn, cuốn tung bụi nhẹ quanh sàn. Hắn phấn khích, bước chân nhảy nhẹ, cơ thể linh hoạt như gió, từng động tác công pháp uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, phản chiếu rõ rệt sự tiến bộ sau vài ngày kiên trì luyện tập.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, song ánh mắt hắn lại rực sáng, mỗi cú đấm, mỗi nhịp chân đều được thực hiện với ý chí kiên định:
“Phải nhanh hơn… phải mạnh hơn…!” — hắn thầm nhủ, tiếng nói nhỏ nhưng dứt khoát, vang lên trong sảnh tĩnh lặng.
Cơn gió từ những động tác của hắn cuốn theo bụi nhẹ, khung cảnh vừa tĩnh mịch vừa chứa đựng sức sống tràn đầy, khiến Hứa Lăng Thiên cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa hôm nay và ngày trước.
Và ngay khi luồng khí của Luyện Nhất Thể biến mất, Hứa Lăng Thiên thở hồng hộc, toàn thân mỏi nhừ như vừa trải qua một trận chiến dài. Hắn đứng khựng lại, hai tay chống lên đầu gối, thở gấp, cảm giác kiệt sức lan khắp cơ thể.
“Hửm… cơ thể này… còn yếu quá…linh lực lại quá thưa thớt!” — hắn thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên quyết tâm nhưng pha chút chán nản.
Ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849464/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.