Sau một hồi lâu, bá thúc hắn mới rời đi. Hứa Lăng Thiên ngửa người trên giường, mắt lim dim, rồi khẽ gọi Nhóc Quản Gia.
Trong chốc lát, âm thanh của Nhóc Quản Gia vang vọng từ bên trong thức hải…
Hứa Lăng Thiên giọng khẽ thắc mắc:
“Vậy rốt cuộc bên trong Tọa Tiên Đài… còn công pháp nào ta có thể học không?”
Nhóc Quản Gia nghe vậy, thoáng lặng im, ánh mắt trầm tư, giọng trầm xuống:
“Vì bên trong gần như chẳng còn lại gì… mà hiện tại cảnh giới của ngài vẫn còn rất thấp, nên gần như chẳng thể học được gì…!”
Và sau một hồi lục soát ký ức, Nhóc Quản Gia khẽ nheo mắt, như vừa nhớ ra điều gì quan trọng.
Nhóc ấy thở dài một hơi, giọng trầm xuống nhưng đầy chắc chắn:
“Nhưng… vẫn còn hai bản công pháp. Chúng không yêu cầu cảnh giới, nên ngài vẫn có thể học được…!”
Hứa Lăng Thiên khẽ nhướng mày:
“Hai bản công pháp…?”
Nhóc Quản Gia gật đầu, bàn tay khẽ xoay, trong không trung liền hiện ra hai quyển sách cổ phủ bụi, tỏa ra khí tức cổ xưa lạnh lẽo
Trên bìa khắc rõ hai hàng chữ:
“Âm Dương Thi Tà — Khế Linh Chi Ấn.”
Hứa Lăng Thiên nghiêng đầu nhìn hai quyển cổ thư đang lơ lửng trước mặt, hàng chữ uốn lượn tỏa ra hàn khí mờ mịt.
Hắn khẽ nhíu mày, lắc đầu, giọng mang theo chút tò mò:
“Đây là cái gì vậy…?”
Nghe vậy, giọng Nhóc quản gia bỗng trở nên quỷ dị, vang vọng như thể phát ra từ sâu trong hư không, nửa như nói, nửa như cười:
“Chủ nhân, hai công pháp này... không phải là thứ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849466/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.