Một lúc sau, ánh mắt Nhóc Quản Gia sáng lên, khẽ thốt:
“Hình như… vẫn còn một thứ…?”
Nói rồi, nhóc ấy vung tay, một luồng sáng nhạt hiện ra giữa không trung.
Giữa ánh linh quang mờ ảo, một quyển sách cổ màu xám sậm từ từ hiện lên, tỏa ra hơi thở cổ xưa, như đã ngủ yên qua hàng trăm vạn năm... Xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Trên bìa sách, bốn chữ cổ uốn lượn, mờ mờ ảo ảo:
“Luyện Tam Tàng Thể”
Hứa Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào quyển sách, rồi với tay nhận lấy, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc:
“Luyện… Tam Tàng Thể? Đây là thứ gì vậy?”
Nhóc Quản Gia nhẹ gật đầu, giọng nghiêm túc hơn hẳn:
“Như ngài đã nói, đây quả thực là một môn công pháp dùng để rèn luyện thân thể, giúp người tu luyện có thể tăng cường sức mạnh, tốc độ, phản xạ,.… vượt qua giới hạn bản thân.”
Đến đây, khóe môi nó lại khẽ cong lên, ánh mắt lấp lóe tia sáng kỳ dị:
“Nhưng…”
Giọng nói của nó trầm xuống, mang theo chút âm khí:
“Đây là cấm pháp ma đạo.”
Không khí xung quanh như đột nhiên lạnh đi vài phần.
Hứa Lăng Thiên thoáng sững người, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên:
“Ma đạo…?”
Nhóc Quản Gia chợt thu lại vẻ tinh nghịch, giọng trở nên nghiêm nghị hẳn:
“Theo ta suy đoán, công pháp này có lẽ được sao chép lại bởi chủ nhân đời thứ nhất — cũng chính là người đã xây dựng nên Tọa Tiên Đài này.”
Nghe vậy, hắn hơi sững người, trong lòng dấy lên một tia kinh ngạc.
“Chủ nhân đời thứ nhất sao…?”
Hứa Lăng Thiên trầm giọng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849460/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.