Ánh nắng buổi sớm len qua song cửa, hắt lên khuôn mặt hắn một màu vàng nhạt. Sau một đêm nghỉ ngơi, thân thể yếu ớt của Hứa Lăng Thiên dường như đã khá hơn đôi chút, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn khẽ chống tay ngồi dậy, cảm nhận hơi thở trong lồng ngực ổn định. Cảm giác mơ hồ về “giấc mơ” hôm qua vẫn còn rõ rệt trong tâm trí, nhưng giờ đây… hắn biết chắc, tất cả đều là thật.
“Có lẽ… mình nên ra ngoài xem thử.” – hắn thì thầm, giọng khàn khàn.
Bước chân hắn còn hơi loạng choạng, song từng bước vẫn tiến đến cánh cửa gỗ trầm hương. Khi cửa mở, một luồng gió trong lành ùa vào, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Bên ngoài là một khoảng sân lát đá trắng, hai hàng cây trúc xanh rì lay động trong gió, vài nha hoàn đang bận rộn quét dọn, vừa thấy hắn liền kinh ngạc kêu lên:
“Nhị thiếu gia! Ngài tỉnh rồi sao?”
Giọng nói đó khiến hắn hơi khựng lại. Từng ánh mắt xa lạ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đổ dồn về phía hắn. Hắn chỉ gật nhẹ, cười nhạt — một nụ cười gượng gạo, xen lẫn chút bối rối.
Hắn khẽ nhìn quanh sân, rồi cất giọng chậm rãi:
“Ta muốn… đi dạo một chút.”
Lời nói vừa thốt ra, sắc mặt mấy người hầu lập tức biến đổi. Có người khẽ cúi đầu, có người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ lo sợ và do dự.
“Nhị thiếu gia… thân thể ngài vẫn còn yếu, hay là nghỉ thêm một lát nữa…” – một nha hoàn nhỏ giọng khuyên.
Nhưng sợ nhị thiếu gia không vui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849454/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.