Sau một cơn ác mộng dài vô tận, La Minh Vũ giật mình tỉnh giấc.
Hơi thở dồn dập, trán hắn ướt đẫm mồ hôi. Mắt mở ra, mọi thứ trước mặt vẫn còn mờ nhòe, tựa như sương phủ. Chớp mắt vài lần, ánh sáng mới dần rõ hơn một chút — một khung cảnh xa lạ hiện ra.
Xung quanh là gian phòng cổ kính, ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng, phản chiếu lên vách gỗ khắc hoa văn tinh xảo. Dưới thân hắn là một chiếc giường gỗ trạm trổ hình long phượng, trông vừa sang trọng vừa cổ xưa, phảng phất mùi hương đàn mộc.
Theo bản năng, hắn đưa tay ra định nắm lấy một vật gì đó — nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn khựng lại. Bàn tay ấy… nhỏ nhắn, trắng nõn, giống tay của một đứa trẻ! “Đây… là sao?” — hắn thốt lên trong suy nghĩ.
Tim hắn đập thình thịch, trong đầu trống rỗng. Hắn vội nhìn xuống cơ thể mình — một thân thể nhỏ bé, tầm bảy tám tuổi, đang mặc một bộ y phục của đứa trẻ nào đó.
Hơi thở hắn nghẹn lại. Hắn giật mình bật dậy, đôi mắt mở to, ánh nhìn vừa hoang mang vừa kinh hãi.
“Mình... biến thành một đứa trẻ rồi sao?”
Chưa kịp để hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cánh cửa lớn bật mở — hơn chục người vội vàng tiến vào, trên mặt ai nấy đều mang vẻ lo lắng.
La Minh Vũ liền cảnh giác nhưng hắn chưa kịp phản ứng, một cơn đau nhói dữ dội bỗng ập đến. Giống như hàng ngàn lưỡi dao xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4849453/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.