Nhưng sự hối hận này chỉ thoáng qua trong lòng Bạch Sầu Phi, thậm chí còn chưa kịp hiện lên trên mặt, ý nghĩ của hắn đã biến thành “giết ra”.
Kẻ địch tuy đông, nhưng Tô Mộng Chẩm là con hổ bệnh rụng răng tróc móng, Lôi Thuần không thấy biết võ công, tên gãy cổ Địch Phi Kinh võ công cũng không cao đến đâu. Chỉ cần Thiên Hạ Đệ Thất có thể ngăn cản Vương Tiểu Thạch, Lôi Mị có thể khống chế Lôi Động Thiên, Thần Du Gia Gia có thể quấn lấy Kinh Đào Thư Sinh, còn hắn đột ngột phát động công kích, lập tức giết chết Tô Mộng Chẩm, chấn nhiếp lòng người, lại ra tay bắt giữ Lôi Thuần, uy hiếp toàn trường, vẫn có thể vãn hồi cục diện, xoay chuyển càn khôn.
Khi đó, hắn lại từng bước trả thù, bao gồm cả việc đả kích Thái Kinh.
Trong lòng hắn đã định kế hoạch, sát tính lại nổi lên.
Lôi Thuần lại đột nhiên lên tiếng:
- Thần Du Gia Gia, Diệp tiền bối!
Bởi vì con người của nàng điềm đạm, nói chuyện nhã nhặn, cho nên dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Diệp Vân Diệt vốn cũng có hảo cảm với cô gái này, huống hồ nàng còn gọi hắn một cách kính trọng. Cho nên hắn “ừ” một tiếng, xem như là đáp lời.
Lôi Thuần nhã nhặn bình tĩnh nói:
- Ta biết, trong sáu đại cao thủ đương thời “đa chỉ hoành đao thất phát, tiếu khán đào sinh vân diệt”, Vân Diệt Thần Gia là người chính trực nhất. Nếu như “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt cũng chịu lôi kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617428/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.