- Ta không chết!
Đang lâm vào cảnh bốn bề khốn đốn, thập diện mai phục, nhưng Bạch Sầu Phi vẫn quát lên:
- Thì không bại!
- Câu này nên để ta nói mới đúng.
Tô Mộng Chẩm nói một cách xa xăm, giống như trong góc tối của chiếc kiệu không chỉ là một người, mà còn là một luồng ánh sáng lờ mờ màu lam:
- Có điều, cho dù người đã chết, cũng chưa chắc đã bại.
Bạch Sầu Phi nhìn về phía chiếc kiệu, giận dữ nói:
- Ta thật hối hận ngày đó đã không giết ngươi.
Tô Mộng Chẩm khoan thai nói:
- Ngày đó không phải là ngươi không giết ta, mà là ngươi không giết được ta.
Bạch Sầu Phi phẫn nộ nói:
- Ngươi đừng đắc ý! Mời quỷ dễ dàng tiễn quỷ khó, ngươi mời người của Lục Phân Bán đường tới tranh giành thiên hạ, sau này phải đem hơn nửa giang sơn tặng cho người khác.
Tô Mộng Chẩm uy nghiêm nói:
- Chuyện này không cần ngươi phí tâm, dù sao cũng tốt hơn là tặng cho ngươi. Ngươi đã giết không ít huynh đệ tốt và cán bộ trung thành của ta, thù đã không đội trời chung. Những gì ngươi gây ra cho ta, ta có thể bỏ qua, nhưng vì ta tin tưởng ngươi mà các huynh đệ gặp phải tai họa, món nợ này không thể không tính.
Bạch Sầu Phi cười ngông cuồng, giọng nói đầy vẻ chế nhạo:
- Ngươi muốn báo thù riêng thì cứ nói, đừng ở trước mặt người khác khoác lác nói xằng, giả vờ như mình chẳng hề tính toán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617427/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.