Lâm Khước Li cúi đầu xuống, tay thì giơ cao lên.
Tuy bị đánh có thể kiếm được điểm tích lũy, nhưng cậu vẫn hơi sợ, lỡ như trong thế giới tu tiên, cây thước hay sức đánh của Hạ Lan Tuyết không giống như cậu tưởng thì sao? Chẳng lẽ đánh một cái thôi cũng đủ làm tay cậu sưng tấy cả ngày à?
Thủ Dương tò mò quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy cảnh tượng: Lâm Khước Li đáng thương vô cùng, co người lại thành một cục, quỳ dưới chân Hạ Lan Tuyết, hai tay giơ cao, lòng bàn tay còn hơi run run, vừa sợ vừa không dám cãi lời.
Thủ Dương tiến lên hỏi: "Lâm công tử phạm lỗi gì thế?"
Trong mắt Thủ Dương, Lâm Khước Li nhìn thuần khiết đáng yêu như một con búp bê sứ tinh xảo, hoàn toàn không giống kiểu người có thể gây ra chuyện lớn. Vậy mà giờ lại ra vẻ như sắp bị sư tôn lột da đến nơi?
"Ta ngủ gật trong lúc nhập định... Sư tôn muốn phạt ta là đúng rồi."
Lâm Khước Li lo Thủ Dương sẽ phá chuyện tốt của mình, kiểu như can ngăn Hạ Lan Tuyết đừng phạt nữa, nên vội vàng lên tiếng đuổi khéo. Cậu chớp đôi mắt đẫm nước, kiên cường nói: "Không sao đâu sư huynh, ta chịu được mà!"
Thủ Dương: "......"
Thủ Dương ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với Hạ Lan Tuyết: "Sư tôn, Lâm công tử tuổi còn nhỏ, lại vừa mới bắt đầu tu hành, chưa hiểu rõ đạo lý trong đó, xin ngài tha cho cậu ấy lần này?"
Lâm Khước Li: "......!"
Nếu là trước đây, cậu chắc sẽ cảm động mà gọi Thủ Dương là cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-su-ton-song-tu-sau-do-mang-con-chay/5213640/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.