Sau khi nhận được thông báo từ Kỷ Thuần, cả người Lâm Khước Li choáng váng luôn.
Cậu chẳng biết làm gì, đứng yên cũng không xong, đành phải thật sự bò đi tắm, dùng nước lạnh tạt thẳng vào người.
Đến mức này thì cái gì cũng đáng để thử hết, vì tuyệt vọng mà thôi.
Nhưng mà, thật ra lại có hiệu quả.
Cậu tắm xong rồi bước ra khỏi phòng, gió lạnh giữa trời tuyết thổi tới một cái, tóc còn chưa khô, làn da bên ngoài lập tức đóng lại một lớp sương mỏng. Cái lạnh buốt ấy khiến cậu run lên một cái, lập tức tỉnh táo hẳn.
Thân thể vốn đang yếu ớt bị cái lạnh xâm nhập vào, khiến tất cả cảm giác lạ thường hay đau đớn gì đó đều bị ép xuống hết. Giờ phút này, ngoài lạnh ra thì cậu chẳng còn cảm nhận được gì khác, chỉ biết run run bần bật.
Lâm Khước Li quấn chặt áo khoác, lảo đảo bước đến động phủ Hàn Băng.
"Sư tôn......"
Nhìn thấy người đang ngồi trên bệ đá, vẫn lạnh nhạt như mọi khi, Lâm Khước Li cố gắng tươi cười nói: "Sư tôn gọi đệ tử tới đây khuya như vậy, là có chuyện gì dặn dò sao?"
Hạ Lan Tuyết cúi đầu, chiếc vòng trên tay truyền đến cảm giác đã bình ổn lại.
Giọng hắn đều đều, không lên không xuống: "Ngươi lúc nãy đang làm gì?"
"Hả...?! Không, không có gì đâu ạ... đang ngủ thôi mà..." Lâm Khước Li cười gượng mấy tiếng, vội nói lấp: "À! Còn đang nghĩ đến sư tôn nữa chứ! Sư tôn nói ta phải luôn ghi nhớ trong lòng mà!"
Hạ Lan Tuyết hơi nhíu mày: "Vậy ngươi hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-su-ton-song-tu-sau-do-mang-con-chay/5213641/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.