Tạ Thụy thấy hộ sĩ chạy nhanh tới, sau đó lại gọi thêm nhiều người hơn, cuối cùng bọn họ hợp sức đẩy Thẩm Duyệt ra khỏi phòng bệnh. Giờ phút này Tạ Thụy không còn buồn ngủ nữa.
Kim đồng hồ chạy từng vòng, cậu lăn qua lộn lại trên giường nhưng không ngủ được. Bỗng nhiên, cậu quyết định không giãy giụa nữa, nhanh chân đi xem Thẩm Duyệt sao rồi.
Tạ Thụy nhớ mang máng phòng cấp cứu nằm ở đâu, bèn mò mẫm vừa đi vừa tìm. Mất một thời gian dài, cuối cùng cũng tìm được, nhưng cửa đóng chặt, xung quanh không có ai.
Ngồi bên ngoài một lúc, cậu từ bỏ. Kéo bước chân quay lại phòng.
Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, cậu cứ đi, cứ đi, thành ra bị lạc đường. Nhưng cậu không hoảng hốt, bởi vì cậu nhìn thấy Thẩm Duyệt.
Tạ Thụy thấy cô đang nói chuyện với một người mặc áo blouse, cảm xúc rất kích động.
Tạ Thụy nhẹ nhàng lại gần, muốn biết rốt cuộc cô ấy muốn làm gì. Rõ ràng cô ấy có cơ hội kêu cứu nhưng cô ấy không làm. Ánh mắt cuối cùng của cô ấy là trách cậu xen vào chuyện của người khác ư?
"Cháu còn muốn dùng cách này để tổn thương bản thân bao lâu nữa? Cháu muốn chú ghi hồ sơ bệnh án như nào đây? Nếu người kia không muốn đưa cháu đi thì cháu làm gì cũng vô dụng." Người đàn ông nói rất kiên quyết.
"Cháu muốn đi theo hắn đến vậy sao? Muốn đến mức không thèm quan tâm tính mạng của bản thân?" Người đàn ông tiếp tục khuyên nhủ tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-rung-chu-au-ngu/2782306/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.