Cậu đeo tai nghe, nằm đưa lưng về phía Thẩm Duyệt, thời gian như đồng hồ cát, rụng rơi.
Nằm mãi, không biết ngủ từ bao giờ, tỉnh dậy thì thấy Tạ Mẫn.
Cô hiếm thấy buông tóc, đeo cái túi xách to, thấy cô lấy một bộ quần áo ra khỏi túi, đặt ở mép giường, lại cầm khay cơm, buông túi xách, nói: "Ăn cơm xong mình đi."
Tạ Thụy vừa ngồi dậy đã thấy Thẩm Duyệt cúi đầu đi vào, mái tóc rối bời che khuất khuôn mặt của cô. Cậu theo bản năng sờ cánh tay, nếu không gặp nhau thì tốt biết mấy.
Cơm nước xong thay quâng áo, Tạ Thụy xuất viện cùng Tạ Mẫn. Vết thương không nặng như trong tưởng tượng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, bao gồm bản thân Tạ Thụy.
Trước khi lên xe, cậu theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó bước nhanh lên xe, đóng cửa rời đi.
Hai người ở nhà cô họ một đêm, ngày hôm sau ngồi máy bay về thành phố B.
Cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí nặng nề kia. Gặp nhau cũng được, vô tình nghe chuyện cũng được, nhìn thấy cũng được, phải quên hết toàn bộ. Đến một nơi khác, bắt đầu một lần nữa.
Mưa dầm triền miên ở thành phố B, bầu trầu lúc nào cũng âm u. Tạ Thụy cứ lên một tầng lại nhớ tới chuyện cười đáng sợ của Thẩm Duyệt: Nếu trong lúc cậu che ô đi trên đường, có người nhảy lầu, có tính là cậu gián tiếp giết người không?
2 tháng, hẳn là một khoảng thời gian dài, nhưng mà, cậu không quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-rung-chu-au-ngu/2782304/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.