Bình minh và hoàng hôn là thời điểm chân thật nhất của một thành thị. Những người đi lại trên đường đều có chung biểu cảm. Người trưởng thành mệt mỏi, không dám để lộ trong lúc làm việc, cũng không thể biểu hiện trước mặt người nhà, cho nên chỉ có thể tự do bày tỏ cảm xúc trong thời gian này.
Tạ Thụy thở phì phò bước lên bậc thang cuối cùng, đẩy cửa gác mái. Đây là thành phố A, là tòa nhà cao nhất Tạ Thụy thấy.
Cậu đứng một lát, chờ tới khi hô hấp bình thường trở lại, mới đi tới mép tường cao, nhìn dòng người và xe cộ qua lại phía dưới, trong lòng nghĩ: Nếu mình chết, chắc sẽ không gây ra thay đổi quá lớn với thế giới này.
Đang lúc hoàng hôn, bức tường trải qua cái nắng gắt trong một thời gian dài nên cảm giác nóng rực không giảm, bàn tay bấu vào nó tạm dừng giây lát, cuối cùng vẫn dùng sức bật lên, ngồi trên thành tường.
Hai chân rũ ra ngoài, cậu duy trì tư thế ngồi này rất lâu, muốn cảm nhận điều gì đó, nhưng ngoài gió nóng oi bức thì chẳng có gì khác.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Thụy luôn sống vô tâm vô phổi. Bởi vì sống như vậy thì sẽ không so đo với ai, thành tích thi cử tốt cũng chẳng được khen ngợi, thi kém cũng chẳng bị phê bình.
Có đôi khi Tạ Thụy cảm thấy có phải mình bị nhặt ở đâu đó không. Đáng tiếc, tất cả mọi người cho cậu đáp án phủ định. Mỗi lúc nhóm thân thích nói chuyện từ khi cậu sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-rung-chu-au-ngu/2782308/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.