Tôi chọc chọc anh , hắn hung dữ quay đầu lại: "Cô muốn làm gì?"
Tôi đưa cho hắn xem dòng chữ đã gõ sẵn: "Hay là tôi đưa anh mười vạn nhé, mấy đồng tiền lẻ này không cần tìm anh ấy đâu."
Tên đàn em lắp bắp báo cáo: "Đại... Đại ca, cô ta nói cô ta có mười vạn."
Đại ca rít một hơi thuốc: "Vậy thì hai mươi vạn!"
Tôi: "Cũng có."
[...]
Trong xe chìm vào im lặng.
Tên thứ hai có vẻ điềm tĩnh hơn: "Chúng tôi muốn Giang Chính Sơ đích thân đến đàm phán, cô tưởng chúng tôi thật sự thèm mấy đồng tiền bẩn thỉu đó à?"
"Nhị ca, nhị ca... hai mươi vạn cũng thèm chứ..."
Tôi lại gõ một dòng chữ: "Xin hỏi các anh có gặp khó khăn gì sao?"
Ba người họ im lặng, cho đến khi xuống xe cũng không thèm để ý đến tôi nữa.
Chiếc xe chạy rất lâu, cũng không biết đã đi đến đâu.
Nhưng may mắn là, họ quên thu điện thoại của tôi.
Giang Chính Sơ đã báo cảnh sát: "Miên Miên, đừng đối đầu trực diện với họ, đợi anh."
Chiếc xe con chạy thẳng vào một nhà kho bỏ hoang.
Vừa xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu óc tôi đột nhiên "ong" một tiếng, theo bản năng lùi lại.
"Ngây ra đó làm gì, đi vào."
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi căn phòng tối đen, một bước cũng không dám di chuyển.
"Đem người đến rồi?"
Một người đàn ông mặt sẹo xuất hiện trong tầm mắt.
Ông ta có vẻ là kẻ cầm đầu của ba người kia, vừa mới xuất hiện, cả ba đều tỏ ra vô cùng cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-du-thieu-mien-mien/4861402/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.