15
Vì cảnh sát can ngăn kịp thời, tên bắt cóc không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Chính Sơ chỉ bị phê bình giáo d.ụ.c bằng lời, rồi được thả ra.
Lúc từ đồn cảnh sát ra ngoài, trời đã nhá nhem tối.
Tôi từ cửa hàng tiện lợi trở về, trên tay xách băng keo cá nhân và tăm bông.
Giang Chính Sơ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cũ, mày mắt nhíu lại, ngồi vắt chéo chân trên băng ghế dài bên ngoài.
Ánh hoàng hôn chiếu từ sau lưng, hắt ra một cái bóng thật dài.
Tôi bước đến trước mặt anh, lấy tăm bông tẩm i-ốt ra: "Sát trùng."
Giang Chính Sơ ngước mắt lên, mím môi, ngoan ngoãn sáp lại gần, chủ động áp vết thương lên cây tăm bông tôi đang giơ.
Tay anh thì vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Lần sau không được đ.á.n.h nhau nữa."
Tôi nhỏ giọng dặn dò.
"Ừ..." Giang Chính Sơ đáp được nửa lời, rồi đột ngột ngẩng lên, đáy mắt ánh lên niềm vui sướng vỡ oà.
"Anh... cái gì..."
Giang Chính Sơ đột nhiên kéo tôi lại, sờ sờ mặt tôi: "Em nói chuyện, bình thường rồi?"
"Miên Miên, em..."
Tôi nhìn vết bầm tím trên trán anh, lầm bầm một câu: "Đều nhớ ra hết rồi, anh đã cứu em hai lần, không có gì đáng sợ nữa."
Anh nắm lấy ngón tay tôi, đáy mắt xẹt qua vẻ giằng xé: "Xin lỗi em, Miên Miên, nếu lúc đó anh nhanh hơn một chút..."
"Đã rất nhanh rồi, thật đó."
Cơn gió chiều vừa mát lành vừa dịu dàng.
Thổi tung mái tóc tôi.
Giang Chính Sơ cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, cười mãi không thôi.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-du-thieu-mien-mien/4861403/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.