Cuộc đời tôi vĩnh viễn chậm hơn người khác nửa bước, sống trong cái kén do Giang Chính Sơ tạo ra, đơn điệu đến đáng sợ.
Nếu có thể chữa khỏi, tại sao không thử chứ? "Em đã là người trưởng thành rồi, anh đừng quản em quá nhiều!"
Một lúc lâu sau, Giang Chính Sơ không trả lời tôi, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng.
Rõ ràng là anh cũng đang tức giận.
Nếu không thì anh đã tranh thủ từng giây để xử lý tài liệu, chứ không phải chăm chú nhìn dì bán bánh kếp trứng bên ngoài cửa sổ kia.
Tôi bĩu môi, mũi thấy cay cay.
Sụt sịt...
Nước mũi chảy ra rồi.
Giang Chính Sơ đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhíu mày thật chặt, thở dài một hơi, kéo tôi vào lòng ôm, nói nhỏ:
"Em không vui thì đ.á.n.h anh đi, đừng khóc nữa được không?"
Nước mắt rơi lã chã trên mu bàn tay tôi, trong lòng tôi đang kìm nén điều gì đó, tôi gửi cho anh một tin nhắn: "Em không muốn làm gánh nặng cho anh."
"Không muốn anh mệt mỏi như vậy."
"Nếu em có thể nói chuyện bình thường, là có thể giúp anh san sẻ gánh vác..."
Bàn tay Giang Chính Sơ úp lên điện thoại của tôi, anh cúi xuống hôn tôi.
Vị mặn chát của nước mắt tan ra bên môi.
Tôi nhắm mắt, có thể cảm nhận được hàng mi ướt đẫm của mình đang cọ lên má anh.
Giang Chính Sơ đỡ lấy eo tôi, động tác rất nhẹ, rất nhẹ, mỗi nhịp thở của anh đều mang đến cho tôi sự rung động tận sâu tâm hồn.
"Miên Miên, chúng ta đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-du-thieu-mien-mien/4861401/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.