Học sinh ngoan Giang Chính Sơ lần đầu tiên vì tôi mà đ.á.n.h nhau.
Lúc về mặt mũi bầm dập, bị phụ huynh và nhà trường phê bình một trận thậm tệ, tôi mới biết, thì ra anh ấy vẫn luôn đi theo sau tôi mỗi khi đi học và tan học.
Kể từ đó, tôi bắt đầu thích anh ấy.
Tôi cũng không ngờ rằng, anh ấy lại có thể thích một người như tôi.
Cô bé cẩn thận chào tạm biệt: "Chị ơi, vậy chị nhớ đi khám bác sĩ tâm lý nhé. Chúc chị sớm bình phục! Chị giỏi lắm đó."
10
Lời nói của cô bé đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
Trên đường về nhà, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Giang Chính Sơ ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu: "Miên Miên, đang nghĩ gì vậy?"
Bỗng thấy nhột ở eo, tôi lập tức cứng đờ người, hoảng hốt nhìn lại anh.
Đây là đang ở trên xe đó!
Bác tài xế hiểu ý liền kéo tấm vách ngăn lên.
Đống tài liệu bị Giang Chính Sơ gạt tay một cái, rơi vãi đầy đất.
Tôi bị anh ấy bế qua, ngồi lên đùi anh.
"Từ nãy đến giờ không nói gì, em đang nghĩ gì thế?"
Tôi chống hai tay lên n.g.ự.c anh để giữ thăng bằng, hơi nóng cách một lớp áo sơ mi vẫn truyền ra rõ rệt.
Tôi đỏ bừng mặt: "Không... có..."
Góc nghiêng của Giang Chính Sơ tắm trong ánh nắng, toát lên vẻ kiêu hãnh và cao quý.
Chỉ là đuôi mắt anh hơi lộ ra một chút mệt mỏi.
Xem ra công việc hôm nay cũng khiến anh ấy tốn không ít tâm sức.
"Anh mệt à?"
"Mệt," Giang Chính Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-du-thieu-mien-mien/4861400/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.