Giang Chính Sơ đặt tay lên trán tôi, khẽ đẩy về sau, chắn trước mặt tôi, từ chối một cách vô cùng ga lăng:
"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.
Ánh mắt Tiêu Danh Du đảo qua lại giữa tôi và anh, cô ta nở một nụ cười khinh miệt đầy khó tin: "Không thể nào, Giang tổng...
Cô ta... đầu óc cô ta không bình thường."
Nghe thấy câu này, nụ cười trên môi Giang Chính Sơ lập tức biến mất.
Giữa sự im lặng đến kỳ quái, Giang Chính Sơ vặn lại bằng một giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.
"Cô thấy cô ấy không bình thường?"
Chuông báo động trong đầu tôi vang lên inh ỏi, tôi sợ đến co rúm cổ lại, vội vàng lùi về sau.
Thôi xong, Giang Chính Sơ sắp "ra tay" rồi.
Hồi bố dượng tôi mới mất, các vị nguyên lão trong công ty bất mãn việc anh, một người trẻ tuổi, "nhảy dù" xuống, nên ngày nào cũng tìm người ngáng chân anh.
Tôi đã từng tận mắt chứng kiến, Giang Chính Sơ không cần nói một lời tục tĩu nào, chỉ giữa lúc nói cười đã khiến một ông cổ đông ngoài năm mươi tuổi phải gào khóc t.h.ả.m thiết.
Đã nhiều năm trôi qua, anh ung dung qua lại trên thương trường với vẻ ngoài bảnh bao, đạo mạo, e là có người đã sớm quên mất hung danh của anh khi xưa.
Tiêu Danh Du nhìn tôi với ánh mắt thương hại: "Chẳng lẽ không phải sao?
Giang Chính Sơ mỉm cười, bắt đầu tung đòn chí mạng:
"Tôi thấy thái độ làm việc của cô cũng 'không bình thường' lắm, hay là cô tìm nơi khác tốt hơn đi?"
"Giang tổng, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-du-thieu-mien-mien/4861399/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.