Sau khi chụp ảnh cho kì này xong, cả đoàn dẫn nhau đến một nhà hàng ăn khuya ở ven đường. Và người chi trả toàn bộ cho đồ ăn đêm nay chính là quản lý Kim. Hôm nay quản lý Kim vô cùng hào phóng, gọi rất nhiều đồ ăn cho chúng tôi. Tôi vô cùng vui vẻ rót rượu liên tục vào chén của mình rồi cầm một xiên thịt nướng bỏ vào miệng. Mùi thơm cùng với vị chua chua ngọt ngọt làm vị giác của tôi trở nên nhạy bén. Lâu lắm rồi không được ăn một bữa thả rông như vậy, hôm nay có cơ hội nhất định phải chén sạch đến no căng bụng mới được về. Thế là tôi vô cùng quyết tâm không hề chú ý đến hình tượng xinh đẹp của mình mà nhét đầy thịt bỏ vào miệng, thỉnh thoảng uống vài hớp rượu cay. Mùi vị của thịt quyện cùng với rượu trở thành một mùi vị không thể cưỡng nổi. Tôi đang ăn thì chị Lâm ghé vào tai tôi nói:
"Em không sợ bị tăng cân à?"
Câu hỏi này của chị khiến tôi chợt nghĩ ra mình là người mẫu và mình cần phải giữ một vóc dáng hoàn hảo. Sự tranh đấu giữa nên ăn tiếp hay không nên ăn tiếp xuất hiện trong đầu. Sau một hồi tranh đấu kịch liệt chia làm hai phe thì lý chí đã nghiêng về phía nên ăn. Đêm nay mình cứ ăn, còn việc giữ dáng cứ để ngày mai. Thế là nhìn chị Lâm đáp:
"Ăn quan trọng hơn, việc giữ dáng cứ để mai rồi tính." Sau đó tôi lại vùi đầu vào ăn.
Chị Lâm nhìn tôi rồi mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-doi-em-anh-thich-lam-sao/2159312/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.