Quả nhiên sau một đêm thả phanh tôi đã tăng hai cân. Nhìn con số "47" mà tôi vô cùng bực mình muốn đã phăng cái cân nằm ngay dưới chân mình đi. Đúng là tôi dễ tăng cân thật, mới ăn có chút xíu mà đã tăng lên nhiều như vậy. Tôi nằm phịch xuống giường lẩm bẩm. Chuông điện thoại đột nhiên reo lên tiếng "ring", sau ba hồi chuông tôi mới cầm máy lên nghe. Người ở đầu dây chính là Tiểu Mễ.
"Chị Tiểu Lam, hôm nay em đã thi xong rồi, thực sự đề thi không khó lắm vì nằm trong phạm vi hiểu biết của em."
Cái giọng hớn hở của nó xem vui chưa kìa. Tôi thở dài đáp:
"Có vẻ em rất vui, nhưng mà chị không vui một chút nào cả."
"Có chuyện gì sao ạ?"
Tôi tức giận ngồi bật dậy đáp:"Em còn dám hỏi vì sao? Sao em lại dám đâm một nhát sau lưng chị hả?"
Giọng của Tiểu Mễ có phần hoảng sợ, lắp bắp nói:"S...sao chị lại nghĩ em xấu xa như vậy chứ? Em nào có dám đâm chị..."
"Còn nói là không dám, lần này em quay lại thì chết với chị!"
"Chị à, em thực sự chưa bao giờ có ý nghĩ cầm dao đâm chị. Tại sao chị lại nói em đâm một nhát sau chị chứ?" Tiếng thút thít cùng với tiếng sụt sùi khiến tôi có phần hơi chột dạ nhưng mà con bé lại hiểu sai ý tôi. Đúng là đồ ngốc mà, không biết tại sao con bé Tiểu Mễ này lại nằm trong top đầu của trường chứ?
"Ý của chị là tại sao em lại cho Chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-doi-em-anh-thich-lam-sao/2159314/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.