Khi bọn họ lên núi, đúng vào lúc tiết trời quang đãngsau cơn mưa, vì thế thu lại càng rạng rỡ, ánh nắng sưởi ấm mặt đất bền chắc.
Trên núi bóng cây dày đặc, bước chân trên con đườngxuyên qua cánh rừng, bên tai vang lên tiếng gió khẽ lướt qua lá cây xào xạc.
Hắn vừa đi vừa nói cho nàng biết, hôm nay sẽ đi thămmột người bạn cũ đã lâu ngày không gặp, cũng không biết tình hình dạo này thếnào.
Nàng chỉ gật đầu, trải qua một thời gian dài sống annhàn ở Vân phủ, hiện tại đi lên núi thế này lại có phần quá sức.
Hắn thấy nàng thở dốc, không khỏi mỉm cười: "Khitrở về, ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa, như vậy lúc leo núi cũng không thấymệt."
Nàng hơi đỏ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tađã từng cưỡi ngựa."
"Đó là ta cùng nàng cưỡi." Hắn khẽ cười,"Nếu một mình nàng, e là nàng vẫn còn chưa hết hoảng loạn."
"Sẽ không." Dường như có phần không phục,nàng liền lặp lại, "Ta đã cưỡi qua một lần, ta sẽ không sợ nữa."
Hắn cười cười, không đồng ý cũngkhông phủ nhận, chỉ bước về phía trước.
Bước chân của hắn chậm lại, bất ngờ dừng trước một mỏmđá nghiêng ngã, vươn tay đỡ lấy nàng.
Ước chừng đến lưng chừng núi, nàng thấy hắn chỉ vềphía một ngôi nhà nhỏ nằm giữa khu rừng tùng rậm rạp, bên ngoài ngôi nhà là mộtvòng hàng rào bằng loài cây xanh thấp bé.
Rất nhanh liền đi đến căn nhà nhỏ kia, từ xa nàng đãnhìn thấy có bóng người đưa lưng về phía bọn họ, vì nghe thấy động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-do/2172277/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.